Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 443 : Ngoại truyện 39

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Đông Lôi đầu tiên gọi điện thoại cho mẹ, trực tiếp ném đi một câu:



“Mẹ, vừa rồi Bành Ngọc tới tìm con...”



Trò chuyện bên kia, Hà Cúc Hoa ngồi ở trên ghế sa lon đáp ứng, không tự giác sờ soạng tóc, trong lòng căn nhắc nên trả lời thế nào, cuối cùng nói ra hai chữ:



“Vậy sao?”



Hàm hồ, cố ý muốn qua loa tắc trách, muốn gạt chuyện này qua.



Đông Lôi đâu muốn bỏ qua, nhanh hỏi tiếp:



“Mẹ, có một việc, con muốn hỏi, xin mẹ nhất định phải trả lời chi tiết!”



“Cái gì?”



“Lúc trước con đụng phải Cung Tiểu Bồng, có phải Cung Tam muốn khởi tố con hay không?”



Hà Cúc Hoa thoáng trầm mặc một chút.



Đông Lôi cũng là người thông minh, chỉ im lặng một lát đã hiểu:



“Xem ra là chuyện thât.. Vì sao họ lại rút đơn kiện?”



Hà Cúc Hoa thấy lừa không được, nghĩ nghĩ sau đó mới nhẹ nhàng đáp:



“Nguyên nhân có hai, một là phanh xe của con hoàn toàn chính xác bị người động tay chân, chỉ là nhất thời không tra ra là ai muốn đưa con vào chỗ chết; hai là Cố Duy và Cung gia đã đạt thành hiệp nghị... lúc này bọn họ mới chịu bỏ qua...”



“Hiệp nghị? Hiệp nghị gì?”



Không thể tưởng được thực sự hiệp nghị.



“Dùng tốc độ nhanh nhất ly hôn với con!”



Khi đó Cố Duy hoàn toàn không chịu ly hôn, hai người giằng co nửa tháng, cuối cùng, hắn vội vàng đáp ứng.



“A, vậy sao? Vì sao trước đó mẹ không nói với con?”



Cô nhẹ nhàng hỏi.



“Không có gì để nói. Con muốn ly hôn, Cố Duy không muốn, không chịu, Cung lão Tam sẽ khởi tố con. Hai người ly hôn, Cung lão Tam liền buông tha khởi tố. Chuyện này với con vô cùng tốt. Chẳng lẽ con biết bởi vì Cố Duy vẫn yêu con nên muốn hồi tâm chuyển ý sao? Mẹ nghĩ con sẽ không vậy đâu!”



Quả thật không biết.



Nhưng biết rõ tốt hơn không biết.



Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi:



“Mẹ, vài ngày trước Cố Duy xảy ra chuyện, mẹ cũng biết rồi đúng không?”



“Biết một ít!”



“Sao mẹ không có nói với con?”



“Cần nói sao?”



Hà Cúc Hoa phản đối: “Bây giờ con là vợ Thần Huống. Lại đi quan tâm người khác, con cảm thấy thích hợp sao?”



Đông Lôi nhất thời không nói được.




Anh nói.



Mấy ngày nay anh rất bận, không có một phút nhàn rỗi.



Vốn phỏng vấn có bảy ngày áp xuống thành bốn ngày, trên thực tế hôm trước anh trở về Đông Ngải, có điều ở biệt thự Đặc Lâm có rất nhiều chuyện, anh ở bên kia như con quay xử lý tất cả mọi chuyện, lúc này mới có được một chút thời gina, trở về nhà một chuyến. Làm như vậy vì cái gì, chỉ là muốn gặp mặt cô vợ nhỏ xinh này.



Azz, có ai khổ hơn anh hay sao?



Tân hôn mà bận thành như vậy?



Nhưng tinh thần của anh ở trạng thái tốt nhất.



Anh cảm giác mình hiện tại có một xúc động yêu thương, thẳng đến vừa rồi ôm cô, thời điểm hôn cô, mới cảm giác tâm tư bồng bột kia, đã có một bến cảng.



Thần Huống vừa uống nước, vừa cảm nhận dư vị vừa hôn cô, soa cũng cảm thấy chưa đủ...



Anh quay đầu lại nhìn, cô gái nhỏ đang cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng...



“Đi gặp ông nội và bà nội?”



“Ừm!”



“Mẹ đâu rồi?”



“Thấy!”



Đôi mắt của Đông Lôi nháy nháy.



Người đàn ông đặt ly trà xuống, tháo cà- vạt, một lần nữa đứng trước mặt cô, thấy sắc môi đỏ mọng kia, vô cùng đẹp mắt, lại nhỏ như vậy, thật sự làm cho người ta yêu thích, không nhịn được cúi xuống hôn một cái.



Cô ngây ngốc, không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, sắc mặt không khỏi hiện ra chút mất tự nhiên.



“Trong mắt em có chuyện!”



Anh như đọc được từ đôi mắt, thiếu chút nữa Đông Lôi muốn che kín ánh mắt của mình, kì quái, tâm tư của mình dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?



“Có sao?”



“Có!”



Được rồi, hoàn toàn chính xác có!



“Có một số việc em biết rõ em không nên hỏi, quản cũng không cần quản, bởi vì không quan hệ với em, nhưng mà...”



Cô nói đến rồi chuyển hướng, nói:



“Nhưng trong lòng rất hiếu kỳ. Càng hiếu kỳ càng dễ dàng nhớ thương, Thần tư lệnh, kinh nghiệm của ngài nhiều và biết nhiều hơn em, anh cảm thấy em nên làm gì bây giờ?”



Lời này, nói có chút dối trá.



Thần Huống bình tĩnh nghĩ: “Vậy em nghĩ mình đứng trên lập trường nào để hỏi?”



“Ở ngoài đứng xem.”



Ý nghĩ của cô rất rõ ràng, từ trên ghế sa lon đứng lên, giơ tay lên như thề nói:



“Đó là hoàn toàn bát quái tâm lý dân chúng!”