Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 444 : Ngoại truyện 40.1
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Cô cố gắng biểu hiện quan tâm của người vợ đối với chồng.
Thần Huống nhìn cô không chuyển mắt, biết rõ đây không phải ý tứ cô muốn nói, lại cố ý không có nói toạc ra, mà nhẹ gật đầu:
“Ừ! Anh đi đây! Còn em, đi rửa cái mặt, sau đó đi xuống ăn cơm với ba mẹ, ông bà nội đi...”
“Ừm!”
Cô đáp ứng, tâm tình lại một lần ngã vào thung lũng.
Vườn bên ngoài, bầu trời sáng ngời từng điểm từng chút bị bóng râm bao phủ, cuối cùng một đám ánh sáng mặt trời chiếu ở trên lưng rộng lớn đang đi xa của anh. Vòng qua chỗ ngoặt, ánh mặt trời vẫn còn, nhưng anh không thấy rồi.
Cô thở ra một hơi, quay đầu nhìn căn phòng lành lạnh cùng xa lạ.
Nói thật, cô không thích một mình đợi ở chỗ này.
Nhưng cô không thể không buộc bản thân đi thích ứng.
Giờ khắc này, trong lòng cô đón nhận một tâm tình: Không thoải mái —— giống như bị phán quyết hình phạt, không thể không ở trong lao tù, chỉ có thể nhìn qua một mảnh bầu trời rộng lớn bên ngoài thở dài.
Àizzzz
...
Cô ngã xuống ghế sofa, cầm một cái gối, che lên mặt của mình, cả người không có chút tinh thần.
Ngồi trong chốc lát, Đông Lôi đi rửa mặt, nặng nề thở ra một hơi, đi ra bên ngoài.
Trong vườn kính yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa ra sân, cô nhìn thấy mẹ chồng đang bước nhanh tới.
“Lôi Lôi!”
“Mẹ!”
Cô kêu một tiếng.
“Như thế nào không nghe?”
Âu Diên nhìn cô không tập trung, hỏi.
“A? A, điện thoại, ở nạp điện... Đã quên cầm...” Cô vừa sờ túi, nói.
“Tử Tuần ở cửa lớn, xe muốn đi, nó để con đi qua một chuyến... A, đúng rồi, lấy đồ và điện thoại của con theo...”
Ồ, anh còn chưa đi sao?
“ Dạ!”
Đông Lôi không rõ, nhưng vẫn quay người cầm đồ đạc của mình, đi ra bên ngoài,
Âu Diên ở sau lưng nhìn, nhíu mày, có thể xác định tâm tình đứa nhỏ này đang trầm thấp, có quan hệ với Cố Duy vượt ngục.
Xem ra, đối với người chồng trước, đứa nhỏ này vẫn có chút tình cũ khó quên đấy.
Cửa lớn, một chiếc xe việt dã màu đen chờ ở nơi đó.
Đông Lôi đến gần, đột nhiên cửa chỗ ngồi phía sau mở ra, bên trong truyền đến Thần Huống nói thật nhỏ:
“Đi lên!”
Cô nhìn Âu Diên sau lưng, bước đi lên, thấy Thần Huống đang nói điện thoại, miệng đầy tất cả đều là Anh văn...
Sau đêm thoát hiểm đó, cô ngủ lại bên cạnh hắn, để bản thân biến thành người phụ nữ của hắn —— nụ hôn của hắn, làm cho cô mê say, mất đi năng lực phản kháng.
Lúc kết hôn, cô cười tươi như hoa, hắn nắm tay cô giới thiệu với bạn bè. Vậy một đêm, bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp được người chúc phúc.
Sau khi kết hôn, một ngày qua ngày, cô say mê trong hạnh phúc, bên khóe miệng luôn treo nụ cười ngọt ngào. Mà hắn thích hôn khóe môi cười của cô, hắn nói, cô làm cho người ta mê muội.
Nụ hôn của hắn, dù sao vẫn không chỗ nào không có.
Nụ hôn của hắn, cũng làm cô trầm luân.
Trong lúc ngủ mơ, cô giống như lại cảm thấy nụ hôn của hắn... Từng chút từng chút ngậm lấy, tiến vào chiếm giữ, cùng một chỗ cùng múa, cướp đi dưỡng khí của cô, làm cô hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên...
Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Hôm nay, cô đã không phải là vợ của hắn, hắn vẫn còn hôn cô như vậy, thật sự không nên.
Nụ hôn của hắn, giống như có ma lực, cô muốn bỏ qua, muốn đá văng, kết quả quấn lấy, khuôn mặt cũng xoay theo.
“Cố Duy...”
Không thể...
Cô kêu tên của hắn tỉnh lại, lại thấy là Thần Huống đang gần trong gang tấc hôn cô, ngọn đèn kết màu chiếu vào trên mặt anh.
Bởi vì cô vừa gọi, ánh sáng đáy mắt nhiệt tình, đột nhiên lạnh lẽo, âm trầm.
Anh nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng, hai tay hung hăng lau mặt một cái, ngồi xuống bên cạnh, nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì...
“Thần... Thần... anh Thần... anh đã trở về?”
Xong đời!
Da đầu cô run lên.
Sao ở thời điểm này, cô kêu tên chồng trước?
Muốn giải thích, biết nói như thế nào?
Chuyện như vậy, càng giải thích, càng không rõ.
Cô vội vã ngồi dậy.
“Ừ! Vừa về. Anh đi tắm rửa!”
Anh đứng lên, đi về phía phòng tắm, dường như cũng không có đem chuyện vừa rồi để trong lòng.
Đông Lôi khẩn trương che môi bị hôn qua, rất là bất an, cùng theo rời khỏi giường, đuổi vài bước, muốn gọi anh, nhưng cô không biết nói như thế nào..
Mười phút sau, cô nghe được anh bước ra phòng tắm, anh cũng không trở về phòng, nghe tiếng bước chân kia, giống như đang đi về phía sân thượng.
Cô nắm chặt gấu bông cô thích nhất, đi theo ra bên ngoài, xuyên thấu qua ánh sáng ngọn đèn nhỏ nhìn ra bên ngoài: người đàn ông dựa vào trên lan can, hình như đang uống rượu, cúi đầu, sắc mặt nặng nề...
Trong lòng của cô bất an, muốn đi lên, đi vài bước, sợ hãi, lại vòng về, một lần nữa tiến vào chăn, nhắm mắt, ngủ, lại khó ngủ.
Anh không có đi vào nữa.
Ít nhất ở trong thời gian cô tỉnh dậy, anh không có.
Cô nghĩ, anh hẳn là tức giận!