Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 468 : Ngoại truyện 58
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Buổi trưa, cô và Tổ Anh Nam cùng nhau đi ăn cơm, đi đường vòng, tìm một chỗ yêm tĩnh, ngồi xuống ghế đá, Tổ Anh Nam thấy bộ dạng cúi đầu ủ rũ của cô, cũng đã biế chuyện gì xảy ra, lại giả vờ làm không biết, hỏi:
"Cậu và Trương Hộc làm sao vậy? Chia tay hả?"
"Chia tay cái gì?"
Đông Lôi cảm thấy lời này thật không hiểu nổi rồi.
"Tôi và cậu ấy không phải là người yêu.."
"Nhưng vấn đề là chuyện cậu ấy đang đuổi theo cậu rất rõ ràng!Nếu không bằng người này, sao có thể hiền hòa như vậy? Trương Hộc đó, cậu đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, cho tới nay, cũng chỉ có cậu ấy được người khác hầu hạ, khi nào thì biến thành cậu ấy hầu hạ người? Trương gia bọn họ là thế gia nổi danh về y dược, còn cậu ất là bác sĩ thiên tài của họ, người như vậy, cậu nên nắm thật chắc một chút hắc hắc..."
Xem đi, mọi người thật sự đều hiểu lầm.
"Tôi và cậu ấy không phải là... Chờ một chút, tôi chỉ xem người ta như bạn học được không, tôi đã sớm kết hôn..."
Tổ Anh Nam cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn từ đầu đến chân:
"Cậu kết hôn? Không thể nào..."
"Tôi thật sự đã kết hôn!"
Bốn phía không có ai khác, Đông Lôi gần như muốn giơ hai tay thề...
"Nhưng cậu không có đeo nhẫn cưới"
"Tôi đã quên đeo!"
Đông Lôi nhìn ngón tay của mình, sáng nay phải đi gấp, lại quên đeo nhẫn.
"Thật không nghĩ tới, cậu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, Tuyết này, cậu có phải rất yêu người đó hay không.."
Tổ Anh Nam cố ý hỏi như vậy.
Đây là một loại thử dò xét.
Đông Lôi cũng không biết, trầm mặc lại.
Yêu hay không yêu Thần Huống, chuyện này cô chưa từng nghĩ tới.
Gả cho người đàn ông này, là do tình thế bất đắc dĩ; bây giờ anh hai đã tỉnh, nguy cơ cũng đã giải trừ, nhưng hôn nhân của bọn họ cũng đã thành sự thật không thể thay đổi, tự nhiên sẽ không thể nào bởi vì hôn nhân trước có vết sẹo, mà không cần tính toán chuyện sau này. Hai nhà đều là gia tộc danh môn, cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa.
Cô nghĩ, quan hệ của cô và Thần Huống, sẽ vẫn tiếp tục giữ vững, nhưng cuộc hôn nhân này, lại không có một chút liên quan tới tình yêu.
Hôn nhân không có tình yêu, vận mệnh nó sẽ như thế nào không ai biết được, chuyện cô có thể làm là cố gắng bảo vệ nó thật tốt.
"Nghĩ gì mà lâu như vậy? Chẳng lẽ hôn nhân không tình yêy?"
Tổ Anh Nam cố ý lộ ra vẻ kinh dị.
Đáy mắt Đông Lôi hiện ra tia sáng kỳ quái, ánh mắt dính trên tay ly hồng trà, nói:
"Cũng không tính là không yêu. Quan hệ của chúng tôi, rất đặc biệt, cậu không hiểu..."
"Không phải là lợi ích hôn nhân trong truyền thuyết đi! Sáng sớm hôm nay, tôi nhìn tháy cậu bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, vậy hẳn là chồng cậu đưa đi học hả..."
Tổ Anh Nam tiếp tục dùng giọng nói dò đoán hỏi.
Đông Lôi sờ sờ đầu tóc, không có phủ nhận, mà gật đầu:
"Ừn!"
"Kia... Cậu có yêu người con trai nào không?"
Tổ Anh Nam lại hỏi tới một câu.
Đông Lôi và Tổ Anh Nam biết nhau thời gian cũng không lâu, nhưng coi cảm thấy cô và Tổ Anh Nam rất hợp ý, cô bé này trầm ổn, tình tình khi chung đụng với người khác tuy có chút lãnh, nhưng khi đối mặt với cô lại lộ vẻ thân thiết, cho nên, mấy ngày này, hai người hỗn rất quen. Có điều, lại không có hỏi ngọn ngành chuyện của nhau.
Đây là lần đầu tiên Tổ Anh Nam hỏi những chuyện riêng tư như vậy, Đông Lôi suy nghĩ một chút, nhưng không có bỏ qua đề tài này, vẫn đáp:
"Xem như có đi!"
"Sao lại xem như có đi!"
"Chia tay rồi!"
Đông Lôi quấy ống hút trên tay, nói thật nhỏ.
"Vì sao chia tay?"
Hỏi tới nhiều như vậy Đông Lôi không khỏi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lúc bình thường, Tổ Anh Nam cũng không nhiều lời như vậy, sao hôm nay cô ta lại hỏi nhiều thế?
"Tôi chỉ hiếu kỳ... Xin lỗi, đã quên đây là chuyện thương tâm của cậu..."
Tổ Anh Nam mặt không đỏ hơi thở không gấp giải thích.
Đông Lôi nhẹ nhàng thở dài:
"Cũng không có gì phải xin lỗi, đều đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại."
Đối với Tổ Anh Nam mà nói, lúc này ẩn núp bên cạnh Đông Lôi chỉ có một mục đích, giúp Cố Duy, sao cô có thể để cô ấy tùy ý qua loa nhắc đến chuyện này.
Đầu óc của cô thật nhanh dạo qua một vòng, ý tứ sâu xa nói một câu:
"Tuyết, hôn nhân không yêu sẽ không lâu dài, nếu như cậu vẫn tình cũ khó quên, tôi khuyên cậu hãy lựa chọn một lần nữa, nhân sinh cả đời, gặp gỡ một người đàn ông thật lòng yêu chính mình, thật sự không dễ, chỉ vì nhất thời hiểu lầm, hay vì sự kích động nhất thời mà bỏ qua, đến khi già rồi, cậu sẽ hối hận."
"Cậu có ý gì?"
Đông Lôi gần như muốn nhảy dựng lên, nhìn quanh nơi này không có ai, lúc này mới vội vàng kêu lên:
"Nơi Ngôi Bang và Tứ Hải Băng gặp mặt, chẳng lẽ là anh tự mình đi dẫn người ra hay sao?"
"Ừm!"
A, trời ơi!
"Có bị thương không. Trên tin tức nói tình cảnh chiến đấu lúc đó rất kịch liệt..."
Tim cô đột nhiên treo lên.
"Như thế nào? Quan tâm anh hả?"
Anh cúi đầu hỏi, giọng nói có chút ấm áp.
"Rốt cuộc có bị thương không?"
"Không có!"
"Không có là khái niệm gì hả? Là bị thương không nặng, hay hoàn toàn không có bị thương không sao cả..."
Anh chần chờ một chút:
"Vết thương nhẹ!"
Cô khẩn trương lên:
"Nói mau, bị thương ở đâu?"
"Trên chân bị chém một nhát, Yên tâm, anh khỏe mạnh lắm, sẽ mau chóng chạy trở về, bây giờ còn có chút việc anh phải xử lý.. Được rồi, anh phải đi làm việc em tự chăm sóc mình thật tốt nha..."
Anh muốn cúp máy, cô gọi lại:
"Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?"
"Chụp hình gửi cho em xem một chút! Em muốn nhìn thấy anh bình yên vô sự, nếu không, bây giờ em sẽ tự lên máy bay tư nhân của ông nội em bay đến đó..."
Người đàn ông bên kia, giống như sửng sốt một chút!
"Lập tức chụp! Không được phép làm bừa! Chụp ngay chỗ bị thương, chỗ nào cũng phải chụp gửi cho em... Này, còn ở đó hay không?"
Sao không có âm thanh rồi.
"Không được. Bên cạnh anh đi theo rất nhiều người!"
Giọng nói kia có một chút bất đắc dĩ.
Cô nghĩ tới hình tượng phó Thủ tướng cũng nên chú ý một chút. Nếu ở trước mặt cấp dưới đi tự sướng, đúng là có chút không tốt lắm.
"Vậy chờ anh ở một mình thì chụp gửi cho em..."
"Không chụp!"
"Này!"
"Ngày mai anh sẽ tự đóng gói thật kỹ, trực tiếp đưa đến trước mặt em để cho em kiểm tra được không? Bà quản gia nhỏ!"
Bà quản gia nhỏ?
A, cách nói này, nghe thật sự có chút là lạ...
Cô không khỏi nở nụ cười, cắn cắn môi, vẫn không muốn cúp điện thoại, dừng một chút sau đó nói:
"Còn có..."
Nhưng cô không có nói tiếp
"Cái gì?"
"Không có gì! Em không hỏi gì!"
"Em muốn hỏi Cố Duy phải hay không?"
Aizzz, người đàn ông này, thật sự nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Hắn trúng một phát đạn..."
"Cái gì..."
Cô không khỏi la hoảng lên.
"Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Anh bổ sung một câu:
"Viên đạn đã được lấy ra... Em đừng lo lắng!"
Cô không nói tiếp được, bởi vì tâm tình đó quá mức phức tạp.
Sau đó cô cũng không biết khu nào cúp máy.
Đối với Cố Duy, cô đã rất cố gắng không quan tâm, nhưng nghe được tin tức như vậy, tâm của cô vẫn không nhịn được căng thẳng.