Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 469 : Ngoại truyện 59
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Từ từ đạp xe trên đường, đột nhiên Tổ Anh Nam từ một góc tường bật ra, ngăn cản đường đi của cô, cô vội vàng thắng gấp, thấy khuôn mặt Tổ Anh Nam nặng nề, giăng đầy mây đen.
"Sao vậy, Tiểu Tổ?"
"Tôi muốn gặp Thủ tướng. Đông Lôi, cậu dẫn tôi vào nhà trọ Hoàng gia được hay không..."
Đông Lôi lập tức trừng lớn mắt, giật mình:
"Cậu..cậu...cậu biết tôi là..."
Chẳng lẽ là Trương Hộc nói?
Rất có khả năng!
"Tôi đến để bảo vệ cậu!"
Tổ Anh Nam trực tiếp nói, thật sự bởi vì chuyện này rất nguy cấp, cô không thể giấu diếm thân phận được nữa.
"Bảo vệ tôi?"
Cô vừa sợ vừa nghi hoặc.
"Đúng!"
Đông Lôi hỏi:
"Lệnh của ai?"
"Cố Duy!"
Hai chữ này, như bom nổ tung, làm toàn thân cô chấn động.
"Tôi là người Tứ Hải Bang!"
Cô còn nói.
Đông Lôi: "..."
Tin tức quá lớn, nhất thời cô tiêu hóa không kịp.
"Nghe này, Đông Lôi!"
Tổ Anh Nam đỡ vai của cô, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với cô:
"Hiện tại tôi cần gặp Thủ tướng báo cáo một chuyện. Tình huống rất căng thẳng, cậu nhất định phải giúp tôi..."
Đông Lôi híp mắt nhìn, đè nén kinh hoảng trong lòng: nhà trọ Hoàng gia cũng không thể tùy tiện cho người đi vào, anh hai cũng không phải tùy tiện có thể gặp được.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
"Cậu có lời gì, tôi có thể truyền lời giúp. Có muốn gặp hay không, phải xem ý của anh hai tôi.Trước khi chưa được cho phép, tôi không thể mang bất cứ ai đi vào nhà trọ Hoàng gia. Nó không phù hợp với điều lệ của biệt thự Đặc Lâm."
"Không còn kịp rồi... Tôi phải lập tức gặp. Đến lúc đó sẽ có người chết... Nếu như cậu không muốn chồng cậu gặp chuyện không may, nếu như cậu không muốn làm cho Hoắc Khải Hàng gặp chuyện không may, tốt nhất nghe lời của tôi... Nếu không, cậu sẽ hối hận..."
Khuôn mặt Tổ Anh Nam trầm tĩnh như nước bộ dáng, nhưng giọng nói vô cùng ngưng trọng.
Loại ngưng trọng này ảnh hưởng đến cô, tâm của cô, trở nên bất an.
Điều lệ dù sao cũng là chết, tình huống thường thường là sống, cứ tuân theo điều lệ, mà không biết tùy cơ ứng biến, chỉ tạo thành thương tổn không cần có, Đông Lôi không phải người cổ hủ, trái lo phải nghĩ, thì cầm điện thoại di động gọi cho anh hai Đông Đình Phong.
Trong chốc lát, điện thoại chuyển được, giọng nói anh hai truyền tới:
"Lôi Lôi, về nhà chưa?"
"Còn chưa về! Anh, anh đang ở đâu?"
"Sở quốc vụ!"
"Bạn học em muốn gặp anh... cô ấy nói cô ấy là người Tứ Hải bang. Có việc phải báo cáo, bằng không Tử Tuần bọn họ sẽ xảy ra chuyện... Anh, Đồng Lăng bên kia xảy ra chuyện gì?"
Bất an yên lặng không một tiếng động tràn ra trong lòng.
Bên kia một trận lặng im, giống như đang suy nghĩ, trong chốc lát, truyền đến giọng nói của Đông Đình Phong trả:
"Lái xe đã ở cửa trường học, em dẫn cô ta cùng nhau tới đây đi..."
Bốn mươi phút sau, Đông Lôi dẫn theo Tổ Anh Nam xuất hiện ở nhà trọ Hoàng gia, đi vào thư phòng thuộc về Đông Đình Phong.
"Cô là... Tổ Anh Nam!"
Tư liệu ở trên mặt bàn Đông Đình Phong chính là như vậy, nhưng bây giờ xem ra, những tài liệu này, có một chút nhất định là bị động tay động chân.
"Đúng, tôi là Tổ Anh Nam. Những tài liệu này, phần lớn đều là thật."
Cô liếc những tài liệu kia, hai người bắt tay.
"Ở trong Tứ Hải bang cô có chức vụ gì!"
Đông Đình Phong hỏi.
"Đông... Lôi..."
Béo đặc công đọc ra chữ trên thẻ căn cước.
Người cao to bất ngờ nghiêng đầu: "Cái gì? Đông Lôi?"
Một tay đoạt lấy thẻ căn cước, vừa nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức điềy chỉnh thế đứng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên nuốt từng ngụm nước::
"Thì ra ngài... ngài là phó Thủ tướng phu nhân..."
"A, cái gì?... Phó Thủ tướng... Phu... Phu nhân..."
Một người khác trừng mắt, há to miệng, sờ trán, giọng lắp bắp nói.
Đông Lôi cong môi, cười một tiếng, cười gượng ép, thật sự mệt chết đi, nhưng cô không thể làm mất vẻ mặt cứng rắn, đi dọa hai người ày, mà làm mất mặt Đông gia, Thần gia.
"Có thể trả thẻ căn cước và điện thoại di động cho tôi được chưa!"
Một giây sau, thẻ căn cước và điện thoại di động được vpoij vàng đưa tới.
Đông Lôi nhận lấy cất kỹ.
"Tôi có thể vào chưa?"
Hai người đặc công liếc nhau một cái, vẫn lắc đầu: "Báo cáo phu nhân, không có được chỉ thị, chúng tôi không thể để ai đi vào. Đây là quân lệnh."
Đông Lôi nở nụ cười, lúc này đây, là cười tức giận.
Nhìn đi, muốn gặp chồng của mình một chút, lại khó khăn ngư vậy?
Cô không nói thêm gì, mà bấm gọi cho Thần Huống, điện thoại điện được, nhưng không ai nghe máy- - chẳng lẽ đã ngủ?
Bìn thường anh ngủ rất trễ, sao hôm nay lại như thế, nếu thân thể anh không có vấn đề, không thể nào ngủ sớm như vậy, nhất định sẽ làm việc đến nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi...
Chẳng lẽ, anh bị thương rất nghiêm trọng?
Đông Lôi sốt ruột, nóng nảy ngược lại gọi điện thoại cho Lô Hà, nghe máy, không đợi anh ta lên tiếng, cô đã thật nhanh ném ra một câu:
"Lô Hà, tôi ở khu nội trú trung tâm bệnh viện Đồng Lăng. ở dưới lầu, anh xuống đây một chút!"
Nói xong, thì cúp máy.
Giờ khắc này Lô Hà vẫn đang ngủ gà ngủ gật, vừa nghe lời này, cả người lập tức rung lên, mang giày vào, giống như bay chạy vội xuống.
Không được một lát, quả nhiên thấy được phu nhân nhà mình đang đứng chung một chỗ với hai người đặc công.
Anh ta xoa con mắt, trời ơi, không phải là nằm mơ.
Anh ta không khỏi trừng lớn mắt như hạt châu.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
Anh ta bước lên nghênh đón.
Hai người đặc công thấy Lô Hà, cả đám vội vàng bước lên chào bằng quân lễ, rồi thối lui đến bên cạnh.
"Tôi không yên lòng, tới xem một chút. Tử Tuần đâu... Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà không ai nghe máy..."
Đông Lôi lại nhìn về phía phòng trên lầu bệnh viện.
"Ách..."
Lô Hà ánh mắt đảo hai cái, cười nói: "Điện thoại di động đang sạc! Phó Thủ tướng có thể là ngủ say, không nghe..."
"Tôu có thể vào tìm anh ấy sao?"
Phải không?
Cô cảm thấy có chút gì đó là lạ.
"Ách... Hiện tại sao?"
Lô Hà không có sảng khoái đồng ý, làm cho Đông Lôi nổi lên chút hoài nghi:
"Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng hay không..."
Cho nên, cô kêu anh ấy chụp hình, anh ấy cũng không chịu, có phải sợ cô lo lắng hay không?
"A... A, không có gì.... Đối với phó Thủ tướng mà nói, quả thật chỉ là vết thương nhẹ."
Lô Hà cười.
"Vậy anh còn ngây ngô ở đây làm gì?"
Có quỷ!
Bên trong này nhất định có quỷ!