Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 470 : Ngoại truyện 60
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Cô híp mắt nhìn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, trên mặt người đàn ông chất phác này mơ hồ có vẻ chột dạ...
"Rốt cuộc tôi có thể đi vào hay không?"
Đông Lôi lại hỏi một câu, giọng nói đã lộ vẻ không hài lòng.
"Có thể... Xin mời!"
Lô Hà nào dám ngăn cản, nhường đường cho cô nói: "Tôi dẫn ngài đi lên!"
Hai người, một trước một sau đi về phía lầu, dẫn tới không ít đặc công liên tiếp ghé mắt - - tất cả mọi người đều hiếu kỳ, đã trễ thế này, sao có một cô gái chạy đến nơi đây, hơn nữa, tâm phúc bên canh phó Thủ tướng lại còn cung kính với người này, việc này rất hiếm thấy!
Chờ bọn họ lên lầu, sau khi nghe ngóng, mới biết thì ra đó là phu nhân của phó Thủ tướng quan tâm thương thế của chồng mình, cố ý lên máy bay từ Quỳnh Thành bay tới, vì vậy mỗi người đều không khỏi tặc lưỡi:
Đôi chồng già vợ trẻ này, ngược lại thật sự rất ân ái a...
Trên lầu, Lô Hà dẫn Đông Lôi đi vào phòng bệnh của Thần Huống, nhưng trong phòng không có người.
"Người đâu!"
Col hỏi.
"Vừa rồi còn ở đây!"
Lô Hà nói.
Đông Lôi nhíu mày, đi lên phía trước, thấy điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường sạc pin, chăn trên giường rất loạn, nhưng không nóng.
Cô quay đầu, lên án:
"Anh ấy căn bản không ngủ ở đây. Hơn nữa anh ấy không phải người có thể ngủ rất say. Vừa rồi nếu anh ấy thật sự ở chỗ này, thì sẽ nghe được... Lô Hà, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh áy đang ở với ai?"
Lô Hà âm thầm lau trán: Thật muốn chết, thì ra phu nhân nhà anh ta khôn khéo và lợi hại như vậy... Căn bản không thể lừa gạt...
"Ách... Phu nhân, ngài ngồi máy bay xa như vậy, nhất định sẽ rất mệt mỏi, nếu không như vậy đi... Ngài trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tôi đi tìm phó Thủ tướng đến..."
Anh ta xoay người, muốn chạy ra ngoài.
Đông Lôi sao có thể đê anh ta đi, đưa tay kéo vạt áo của anh ta, giữ chặt không cho anh ta đi:
"Rốt cuộc anh muốn gạt tôi chuyện gì? Lô Hà, chẳng lẽ anh không biết sao? Lúc anh nói dối, ánh mắt sẽ đảo vòng..."
"Phải không? Có sao?"
Anh ta không khỏi sờ soạng hai mắt của mình, sau đó, than một tiếng, thấy Đông Lôi sáng quắc nhìn mình lom lom.
Bởi vì câu này, anh ta đã tự nhận mình nói dối, xem ra không thể giấu được rồi.
Lúc này, Đông Lôi nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi:
"Có phải Tử Tuần đang ở cùng với Quan Lâm hay không?"
"..."
Vẻ mặt Lô Hà trở nên vô cùng bất an.
Cô nhìn thấy thì đã hiểu, quả nhiên là như vậy, không trách được...
"Bọn họ đang ở đâu?"
Đã trễ thế này, cô nam quả nữ ở chung một chỗ?
Thần Huống, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Mặt của cô trầm xuống.
"Phu nhân, ngài đừng hiểu lầm a... Mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... Quan Lâm vì cứu phó Thủ tướng bị thương, đã được cứu chữa. Hiện tại đang ở phòng chăm sóc đặc biệt..."
Nguyên nhân bắt ngờ này ngược lại làm cho Đông Lôi ngẩn ngơ...
Người phụ nữ kia, rõ ràng xả thân cứu giúp...
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không phải chứ phu nhân, phó Thủ tướng ở chỗ này, ngài muốn chạy đi tìm Thủ tướng? Phó Thủ tướng muốn hỏi tới, tôi cũng không biết phải nói sao..."
Lô Hà đầu đau muốn chết.
Trong lúc hai người nói chuyện, trên hành lang khu vực bệnh viện im ắng trong bóng đêm lại vang lên tiếng nói chuyện, còn có tiếng bước chân vững vàng.
Đông Lôi nghe được đó là giọng của anh hai.
Vì vậy cô vội vàng đẩy Lô Hà ra, chạy về phía bên đó, kêu lên:
"Anh..."
Tiếng gọi này, gần như làm cô muốn khóc.
Không chỉ có một mình Đông Đình Phong còn có Hoắc Khải Hàng, hai người đang nói gì đó, phụ tá đi theo sau lưng hai người.
Mượn ánh đèn mờ, anh ta thấy Đông Lôi bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, Đông Đình Phong lập tức ngơ ngẩn:
"Lôi Lôi, sao em lại tới đây?"
Sau một khắc, Đông Lôi giống như đứa nhỏ ôm lấy anh.
Cảm nhận được cơ thể mát lạnh kia, anh lại ngẩn người lộ vẻ bất đắc dĩ, đỡ vai của cô:
"Cũng đã lớn như vậy rồi còn muốn giống đứa nhỏ làm nũng... Chậc, để anh đoán xem, ai làm cho em giận rồi? Ừ, anh biết rôi có phải Tử Tuần lại bắt nạt em hay không... Rõ ràng không nói tiếng nào chạy đến nơi này?"
Lô Hà theo phía sau, lập tức thay tư lệnh nhà mình kêu oan:
"Sao Phó Thủ tướng có thể chọc giận phu nhân chứ?"
"Vậy là sao?"
Hoắc Khải Hàng cũng tò mò.
Đông Lôi không muốn nói tới việc chồng mình đang nói chuyện với mối tình đầu, chỉ dùng giọng nói vô cùng chán ghét cúi đầu nói với anh hai:
"Anh, anh nghỉ ngơi ở đâu? Em rất mệt, muốn ngủ..."
Trong giọng nói lành lạnh vô cùng rõ ràng.
Cô nói chuyện như vậy rất ít gặp, làm cho Đông Đình Phong không thể coi thường.
Theo lý thuyết, cô có thể ngủ ở chỗ của Thần Huống, nhưng cô lại muốn đi với anh, đây là tiết tấu hai vợ chồng giận dỗi sao?
"Được anh dẫn em đi ngủ... Khởi Hàng, để lần sau nói tiếp..."
Nói xong, anh buông Đông Lôi ra, kéo Hoắc Khải Hàng sang bên cạnh, đè thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe nói:
"Nói với Tử Tuần một tiếng, người tôi đã dẫn đi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai để cậu ta đến nói với tôi..."
"Ừ!"
Hoắc Khải Hàng gật đầu.
"Đi thôi!"
Anh ta vẫy tay.
Hoắc Khải Hàng nhìn hai anh em đang đi ra ngoài, Đông Đình Phong cúi đầu hỏi chuyện, Đông Lôi nhẹ nhàng đáp, một lát sau, hai bóng người đã biến mất trong bóng đêm...
"Aizzz, Lô Hà, chuyện này là sao vậy? Bây giờ Thần Tử Tuần đang làm gì? Rốt cuộc có biết bà xã của anh ta đến đây không?"
Hắn vô cùng buồn bực hỏi.
Lô Hà nhìn nhìn trên lầu, không có ai đuổi theo xuống đây, đã nói rõ một việc:
"Có lẽ còn chưa biết! Phó Thủ tướng ở... Ở trong phòng bệnh của Quan Lâm..."
A?
Azzz, xem ra, đang ghen tị rồi!