Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 472 : Ngoại truyện 62
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Không biết chạy bao lâu, chờ đến khi dừng lại, cô cũng không biết mình đang ở đâu?
Lúc này cô đang đứng trong phòng bệnh trống rỗng.
Đúng vậy, chỗ này là phòng bệnh đặc biệt.
Phải nói, đây là phòng bệnh của Thần Huống!
Vừa rồi cô chỉ chạy theo bản năng, đây là phòng của chồng cô, vậy anh ấy đang ở đâu, sao không có ở trong phòng?
Từ tối qua đén giờ, anh ấy không gọi cho cô dù chỉ một lần...
Anh biết cô đã tới đây?
Vì sao không gọi điện thoại?
Vì sao?
Cô vòng đi ra, thấy Lô Hà vội vã chạy đến, anh ta thấy cô thì ngẩn người:
"Phu nhân..."
"Anh.. anh ấy ở đâu?"
Cô gật đầu, giọng nói yếu ớt hỏi.
"Phó Thủ tướng ngài ấy.. bây giờ ở..ở..."
Lô Hà lắp la lắp bắp dường như không biết phải trả lời như thế nào.
Cô gần như có cảm giác hoảng loạn, làm cho cô hiểu được điều gì, sau đó nở nụ cười chua chátnói:
"Vẫn còn ở bên cạnh Quan Lâm đúng không!"
Anh quan tâm người yêu cũ như vậy, có lẽ là hối hận đã kết hôn với cô!
Có vẻ không phải có lẽ, mà là khẳng định.
"Không, phó Thủ tướng ở phòng giải phẫu..."
Lô Hà bật thốt lên một câu.
"Phòng phẩu thuật?"
Cô ngây người, trong lòng đột nhiên căng thẳng:
"Tại sao ở trong phòng phẩu thuật?"
Lô Hà lại ngậm miệng lại, hơn nữa còn muốn cho mình bạt tai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho tôi biết đi?!"
Đông Lôi vội vàng đi tới nói.
"Ngài đừng nóng vội, không phải là phó Thủ tướng xảy ra chuyện, mà là... Mà là..."
Lô Hà cân nhắc một chút, vẫn cúi đầu nói:
"Là Quan Lâm có chuyện, đang phẩu thuật lần thứ hai, do xuất huyết nhiều, vừa vặn, nhóm máu của phó Thủ tướng trùng với cô ấy, kho máu lại không đem máu lại kịp, cho nên, phó Thủ tướng để cho bác sĩ rút máu của ngài ấy.. nên mới đẩy vào trong phòng..."
Đôt nhiên trong lòng có cảm giác đau nhói...
Thì ra anh đang hiến máu cho người yêu cũ!
"A, vậy sao?"
Cô khẽ cười, nụ cười quái lạ làm cho Lô Hà cảm thấy ớn lạnh:
"Bây giờ còn đang trong phòng phẩu thuật hả?"
"Vâng!"
"Tôi đi xem một chút!"
Đông Lôi đỡ vách tường, chậm rãi đi về phía khác.
Trong lòng Đông Đình Phong tự nhiên rất kinh ngạc, theo lý thuyết cô không nên có những ý nghĩ như vây. Tổ Anh Nam không có khả năng tiết lộ chuyện này cho cô biết..
Anh đang âm thầm tìm lời giải thích để lừa cô, lúc này, Đông Lôi lấy điện thoại ra:
"Anh đang suy nghĩ muốn gạt em, em muốn cho anh biết, trong điện thoại của em có ghi âm lại cuộc nói chuyện của anh và Tổ Anh Nam."
Ngón tay nhỏ trắng vừa trợt, đoạn ghi âm kia đã được phát.
Khi Đông Đình Phong nghe được đoạn nói chuyện này, sắc mặt không khỏi thay đổi, sắc mặt Thần Huống cũng âm trầm hơn.
Suy nghĩ của hai người gần như giống nhau:
Ông trời ơi, cô bé này còn có thể lưu lại một tay.
Hai người liếc nhìn nhau.
Đông Lôi bình tĩnh cất điện thoại, nói:
"Anh, anh nghe rõ không? Cố Duy đã cứu em? Trong trí nhớ của em hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện đó... Đương nhiên anh có thể tiếp tục gạt em nói là do Tổ Anh Nam nói dối. Nhưng anh, có phải nói dối hay không, e vẫn phân biệt được, em đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải là một đứa con gái nhỏ ngu ngốc..."
Hai tay Đông Đình Phong chấp lại thành chữ thập, hai ngón trỏ, đang không ngừng xoa cánh mũi.
Cử chỉ này chứng tỏ anh đang tìm cách đối phó.
Nhiều năm sống chung với nhau, gần như những thói quen động tác trên người anh hai cô đều biết.
Trong lòng Đông Lôi rất nặng nề, không thể tin được có một ngày cô sẽ bị anh hai tính kế trong lòng bàn tay.
Cô khổ sở suy nghĩ một chút, ngược lại nhìn về phía Thần Huống:
"Anh Thần, còn anh, anh không muốn nói cho em biết sao? Ôn Nhu Yến là do anh và anh hai hợp tác với nhau cùng tiêu diệt. Em nghĩ anh nhất định cũng biết gì đó phải không?"
Thần Huống nhìn Đông Đình Phong vẫn im lặng không nói, thì cũng cúi đầu.
Hai người này đều có thủ đoạn mạnh mẽ ở Đông Ngải quốc, người đàn ông có thủ đoạn cứng rắn, gặp được bất cứ chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng, lần đầu tiên bị một cô gái đánh cho loạn trận tuyến.
"Nói chuyện đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người em?"
Cô đứng lên tâm tình có chút kích động:
"Gần nhất em vẫn luôn gặp ác mộng! Em cảm thấy những điều gì đó trong mộng làm cho em sỡ hãi, khẳng định đã từng xảy ra phải hay không? Nhưng em lại không nhớ nổi đó là chuyện gì..."
Kể từ khi nghe được đoạn ghi âm này, sợ hãi trong lòng cô càng ngày càng nặng.
Đoạn ký ức đã mất đó, rốt cuộc đã che giấu chuyện đáng sợ gì?
Cô chỉ cần nghỉ tới mình từng đi đến Ôn Nhu Yến, cả người đã nổi cả da gà...
"Lôi Lôi... Đều qua rồi! Không cần nhớ lại!"
Im lặng một lúc sau, Thần Huống vẫn mở miệng trước, giọng nói trầm ổn:
"Bây giờ em nên đối mặt với cuộc sống trong tương lai, mà không phải quas khứ..."
"Nói như vậy, sự cố lần đó không phải do tai nạn."
Cô tỉnh táo bắt lấy sơ hở trong câu nói của anh, hỏi.
Ai nói cô bé kia vô hại?
Cô khôn khéo và cũng là đối tượng khó dây dưa.
Thần Huống ngậm miệng, nhìn trần nhà, liếm liếm môi, đang nghĩ mình nên nói thế nào để khuyên cô đừng để tâm tới mấy chuyện vặt này.
Lúc bình thường, anh có thể tùy ý biện luận, nhưng anh lại phát hiện mình rất ít từ ngữ, suy nghĩ một vòng, cũng không có thể nghĩ cách gì thích hợp, cuối cùng chỉ nói một câu:
"Em cần yên tĩnh một chút... Lôi Lôi, có thể để chuyện này..."
Rất kỳ quái, có chút cảm xúc táo bạo giống bị nhen nhóm rồi.
"Nhưng em muốn biết chân tướng..."
Cô nhấm mạnh là mình rất muốn biết. Thái độ, vô cùng cố chấp