Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 473 : Ngoại truyện 63

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


"Em biết được sự thật thì thế nào?"



Anh hỏi ngược lại: "Chúng ta sống hướng về tương lại, thì cần gì moi mốc quá khứ ra để khiến mình ngột ngạt?"



Dừng một lát, ánh mắt của anh trở nên sắc bén, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt không phải bệnh của cô nói thêm một câu:



"Hay bởi vì em chưa dứt tình cũ, có mục đích khác..."



"Cái gì?"



Đông Lôi ngây ngốc một chút, không thể tin được lặp lại bốn chữ



"Chưa dứt tình cũ..."



Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở:



"Anh có ý gì?"



Anh lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.



Không, không đúng, anh căn bản chưa từng tin cô.



Thần Huống cũng cảm thấy lời nói của mình có chút quá đáng, nên không nói gì nữa,



"Anh mới là người chưa dứt tình cũ..."



Cô không khỏi đỏ mặt hét to, giọng nói vang dội khắp phòng:



"Thần Huống, từ hôm qua cho tới hôm nay, rốt cuộc là ai vẫn ở mãi bên tình cũ? Có phải anh đã sớm hối hận khi kết hôn với em không... Được, hôm nay có anh hai em ở đây, nếu anh có gì không hài lòng, thì nói ra hết đi, anh không muốn sống chung với em nữa cũng có thể, anh muốn gì em cũng bằng lòng phối hợp... Hôm nay thì không được rồi, ngày mai, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ..."



"Đủ rồi..."



Đông Đình Phong thấy cô nói chuyện càng ngày càng quá đáng, không khỏi quát to một tiếng, nói ra mấu chốt:



"Đông Lôi, khi em nói chuyện em có suy nghĩ hay không? Có mấy lời nên nói, có mấy lời không nên nói, trước khi mở miệng nói ra tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ... Em cũng nói mình đã hai mươi hai tuổi rồi chứ không phải đứa con nít, làm việc không thể xúc động, lời nói cũng không thể tùy tiện nói lung tung... Không cần vì một chuyện của quá khứ, mà làm tổn thương cả hai..."



Lời nói này, giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, làm cho cô rùng mình một cái.



Đúng vậy, vừa rồi cô muốn nói cái gì!



Thật là đáng sợ!



Sao cô lại có ý nghĩ như vậy!



Đông Lôi che miệng thấy Thần Huống nhíu mày, mới ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu xúc động... Nhưng nếu không phải anh nói nặng với cô, cô cần gì...



"Em.. em muốn yên tĩnh một chút..."



Cô nhắm mất lại, bây giờ tâm tình của cô rất tệ, nói chuyện lúc này dễ dàng xúc động không lý trí.



"Vậy thì về phòng nghỉ ngơi đi! Anh có chuyện muốn nói với Tử Tuần..."



Đông Đình Phong cũng ra bây giờ tâm trạng của cô như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.



"Được vậy em không làm phiền hai người, em về phòng..."



Cô hoảng hốt chạy ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa thư phòng lại...



Trong phòng.



Thần Huống đứng lên, đi về phía cửa sổ, trên tay không có một điếu thuốc, anh nghĩ bây giờ mình cần.



Đúng, anh muốn hút thuốc...




Anh đi mở cửa.



Lô Hà ở cửa ưỡn ngực, làm lễ chào nói:



"Báo cáo."



"Chuyện gì gấp gáp như vậy?"



"Quan tiểu thư tỉnh, muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, rất khẩn cấp..."



Thần Huống nhíu mày.



Lô Hà thấy thế, cảm thấy sự xuất hiện của mình, có thể quấy rầy đến phó Thủ tướng rồi, lập tức nói:



"Quan tiểu thư nói, tin tức cô ấy cung cấp, có thể trợ giúp chúng ta khống chế toàn bộ Ngôi Bang, hơn nữa còn nói, muốn hoàn toàn diệt trừ Ngôi Bang không dễ, cách duy nhất có thể là: Dùng một người khác từ bên trong đến thanh lý toàn bộ Ngôi Bang. Từ đó dẫn dắt Ngôi Bang từng bước từng bước đi theo con đường chính nghĩa. Nếu không, Ngôi Bang vĩnh viễn sẽ là con sâu làm rầu nồi canh. Cô ấy yêu cầu gặp phó Thủ tướng... Hoắc thiếu để cho tôi đến đây, nói rõ tình huống với ngài..."



Anh ta nói lại nguyên văn của Quan Lâm một lần nữa.



Lời này, tuyệt đối đúng ý, không mưu mà hợp với suy nghĩ của anh và Cẩn Chi.



Ánh mắt Thần Huống vừa động: "Có đi báo cáo với Thủ tướng chưa?"



"Chưa đi!"



"Tôi biết rồi, đi ngay lập tức đi bệnh viện!"



Mở phân nửa trong thư phòng, Đông Đình Phong một bên đánh cà vạt, một bên đáp ứng một tiếng, xem ra, hình như là một đêm không ngủ.



"Hảo!"



Thần Huống gật đầu, xoay người trở về phòng, cầm lấy quần áo đi vào tolet, trong lòng thì nghĩ: Nên nhắc nhở Cẩn Chi một chút, không thể làm việc suốt đêm suốt ngày vậy được...



Lúc sau, người đàn ông mặc âu phục đi ra, thấy Đông Lôi cũng đã thay quần áo xong, đang ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa.



"Em cũng đi!"



Cô đứng lên, nhẹ nhàng nói:



"Em muốn đi xem Cố Duy tỉnh chưa..."



Nghe câu này Thần Huống thật sâu liếc nhìn cô, gật đầu một cái.



Một tiếng sau, đoàn người đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Đồng Lăng, Đông Đình Phong và Thần Huống cùng nhau đi lên lầu bốn, Đông Lôi đi lầu năm, hai vợ chồng chia nhau ra đi, mỗi người mỗi việc.



Cô vừa đi về bên kia, trong lòng vừa hiện ra tư vị khác thường.



Thật là lạ, không phải sao?



Quan Lâm tỉnh, Hoắc Khải Hàng đứng ở bên cạnh, hai tay đút vào túi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhìn thấy bọn họ bước vào thì lên tiếng chào hỏi:



"Đến rồi ầ!"



Đông Đình Phong gật gật đầu, Thần Huống bước nhanh về phía giường:



"Tỉnh? Cảm giác thế nào?"



Anh thấp giọng hỏi, giọng nói dịu dàng khác thường, khiến Hoắc Khải Hàng Đông Đình Phong đều giật mình chú ý.



Sau đó, hai người lại liếc nhau một cái, trao đổi suy nghĩ:



Nếu Thần Huống nói không còn tình cảm với Quan Lâm, đây tuyệt đối là gạt người