Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 474 : Ngoại truyện 64

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Quan Lâm là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù giờ cô ta đã 30 tuổi, nhưng do được bảo dưỡng tốt nên nhìn cô như 20 tuổi, một mái tóc đen nhánh tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, tuyệt đối được xưng là vưu vật khiến bậc đàn ông mê mẫn.



Nhưng trong hai lần giải phẫu, khiến người phụ nữ xinh đẹp này tổn thương nặng nề, sắc mặt của cô trắng bệch, làm cho đàn ông nhìn vào đã yêu thương muốn chăm sóc - -



Đây cũng là chỗ mị lực của người phụ nữ này...



"Có thể bắt đầu!"



Giọng nói khàn khàn.



Thần Huống nhíu mày, nhìn bình nước biển được treo ở trên đầu giường, nói:



"Em đang yếu, không thích hợp nói nhiều..."



"Không sao!”



Cô ta mỉm cười nhìn anh nói.



"Cô có chuyện gì muốn nói cho chúng ta biết..."



Đông Đình Phong cũng đến gần, nhìn người phụ nữ khiến Thần Huống đau khổ trong nhiều năm trước, trải nghiệm cuộc đời của cô làm cho người ta rung động và đau lòng - - 



với chuyện tại sao cô lại trở thành người phụ nữ của Diệp Chính Vũ, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.



"Đông Đình Phong!"



Quan Lâm giật giật khóe môi mỉm cười, ánh mắt liền nổi lên mông lung quang:



"Cuối cùng lại gặp được anh rồi, mười hai năm trước lúc mới gặp anh, tôi đã cảm thấy sẽ trở thành nhân vật khó lường, mười hai năm sau, quả nhiên đã trở thành nhân tài..."



"Khách khí! Vẫn nên nói tới chuyện chính đi!"



Thái độ của Đông Đình Phong rất lạnh nhạt.



Quan Lâm cảm nhận được anh lãnh đạm, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẫn dịu dàng cười, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp:



"Được, nói chuyện chính! Tôi muốn nói với mọi người về mối quan hệ nội bộ của Ngôi Bang."



Hoắc Khải Hàng tìm hai cái ghế, hắn và Đông Đình Phong một người một cái, ngồi ở xung quanh, Thần Huống thì ngồi trên mép giường.



Trên giường, khuôn mặt của Quan Lâm như lâm vào hồi ức, nghĩ một lát cô ta mới khàn giọng nói:



"Ngôi Bang được thành lập từ hai trăm năm trước, người đàn ông đó tên Qúy Ngôi, người này thuộc kiểu người đố kị ghen ghét, làm người, cũng tà cũng chính, bởi vậy, Ngôi Bang do ông dẫn dắt cũng là nửa tà nửa chính.



"Người đã trung niên, nhưng Qúy Ngôi chưa từng lấy vợ sinh con, may mắn ông cưới được một người tiểu thư giàu có, dưới sự ảnh hưởng của vị tiểu thư này, Ngôi Bang từng bước đi theo con đường chính đạo, hơn nữa thế lực không ngừng mở rộng.



"Quý Ngôi sống đến một trăm lẻ tám tuổi, ngày vợ ông chết bệnh, ông cũng đã uống thuốc độc tự tử. Bởi vì người ông an bài thừa kế quá mức mềm yếu, nội bộ Ngôi Bang chia thành ba phe; trong đó một phe đi theo con đường chuyên môn buôn lậu thuốc phiện mà sống; một phe khác thì tiếp tục kinh doanh ở trên truyền xuống; còn một phe khác đi theo con đường y học.



"Sau khi ba phe này chia ra thì không còn liên lạc với nhau, mỗi người đều có riêng tư của họ. Có một phe kinh doanh, một phe thì y học, bởi vì khinh thường làm bạn với phe buôn lậu thuốc phiện, rối rít rời khỏi bang, sau một thời gian thì Ngôi Bang đã thành danh từ đại diện của phe buôn bán thuốc phiện.



"Thẳng đến năm mươi mấy năm trước, con trai của đương gia phe kinh doanh và con gái đương gia phe buôn lậu thuốc phiện yêu nhau, và chống lại tất cả mọi khó khăn cuối cùng họ đã kết hôn.



"Ngôi Bang luôn theo quy định cha truyền con nói. Khi đó, Ngôi Bang đã có một người thừa kế. Nhưng người thừa kế gả vào nhà quyền thế, nhà chồng bên đó không cho phép bà ấy làm chuyện không có tính người này. Nên người phụ nữ ấy cắt đứt liên hệ, rất ít chăm sóc lão Bang chủ. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sinh ra một đứa con gái gọi là Diệp Ngữ Nhiên.



"Rồi sau đó, lão Bang chủ dần dần già đi, hơn nữa còn nuôi dưỡng một người thừa kế tên là Đường Đường."



Nghe đến đó, ánh mắt Thần Huống bỗng nhúc nhích, bởi vì anh biết rõ, người Đường Đường này là lão đại trước đây của Ngôi Bang, hơn nữa về Diệp Ngữ Nhiên, anh biết rõ bà là ai.



Quan Lâm tiếp tục nói:



"Đường Đường là một người lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. ông ra rất yêu Diệp Ngữ Nhiên.



"Ở trong mắt ông ta, nếu như ông có thể cưới được Diệp Ngữ Nhiên, như vậy, ông không chỉ có có thể trở thành đương gia Ngôi Bang, còn có thể đương nhiên kế thừa tất cả sản nghiệp Diệp gia, mà hợp nhất hai phe tách rời.



"Đáng tiếc, Đường Đường yêu Diệp Ngữ Nhiên, còn bà ta đã yêu người khác.



"Người may mắn đó là một bác sĩ ưu tú trong phe y học trước đó của Ngôi Bang.



"Diệp Ngữ Nhiên yêu người nọ thành si, không để ý Đường Đường quấy nhiễu, thành công gả cho vị bác sĩ kia, hơn nữa còn cùng người đàn ông kia sinh ra môt đứa con trai.



"Đường Đường còn là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.



"Bởi vì yêu mà không được, nhiều năm sau, ông ta thiết kế tai nạn giao thông cùng đến chung với hai vợ chồng kia.



"Trận tai nạn giao thông kia từng làm cho Đông Ngải khiếp sợ. Người chết trong tai nạn lần đó, không ít hơn mười người.




Trong cuộc sống không có cô, hắn lấy chiếc nhẫn đeo bên người, thật giống như cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn.



Nhìn chiếc nhẫn này, từng giây từng phút hắn đang nhắc nhở chính mình, nhất định nhất định phải đưa cô trở về một lần nữa, hắn muốn đeo nó lên ngón tay cô một lần nữa.



Hắn không muốn mất đi nó, lại càng không nguyện bỏ lở cô.



Đông Lôi trầm mặc, không có nói tiếp, sỡ dĩ cô xuất hiện ở chỗ này, nguyên nhân có ba:



Một, lo lắng cho sự an nguy của hắn, điểm này, cô khá tốt.



Hai, muốn biết rõ Ôn Nhu Yến đã từng xảy ra chuyện gì.



Ba, muốn gặp Quan Lâm, muốn gặp Thần Huống...



Sauk hi đến đây tâm tình này, càng thêm phức tạp, càng thêm nói không rõ, càng thêm lộn xộn... Loạn đến làm cho cô càng mơ hồ, gần như tiến vào mê cung, càng chạy càng không có cảm giác phương hướng.



Cô đứng ở bên giường, thấy người đàn ông đưa tay về phía cô, giống như muốn nắm lấy tay cô.



Chỉ cần thoáng động một chút, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, không phải là lạnh như băng, nhiệt độ vẫn nóng còn sống đấy.



Cô cảm thấy may mắn, hắn còn sống, nếu chết, cô sẽ như thế nào?



Cô nghĩ, cô nhất định sẽ rất buồn.



Qủa thật còn yêu.



Cho nên mới bị tổn thương.



Yêu nhiều bao nhiêu, tổn thương càng nhiều!



Nếu như có thể quên hắn, thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn khắc sâu ở trí nhớ cô, khắc sâu như vậy, thời gian có thể vùi lấp hình bóng của hắn, nhưng một khi hắn gặp chuyện không may, một khi gió thổi lên, thổi tan những bụi dính trên trái tim, bóng dáng của hắn lại càng rõ ràng.



Loại cảm giác rõ ràng này, làm cho cô phiền muộn.



Cô lui về sau một bước, từ chối có bất cứ liên quan gì tới anh, dấu đi tay của mình.



"Cố Duy, anh đã không có việc gì, vậy thì nghỉ ngơi thật tốt! Tôi... Tôi đi đây..."



Cô quay người, muốn chạy trốn, muốn tìm cái góc tối không người, đem mình giam lại.



Đột nhiên, cô không muốn biết những chuyện đó nữa.



Rốt cuộc chân tướng như thế nào, rõ ràng thì sao?



Thần Huống nói rất đúng, đuổi về quá khứ, không có ý nghĩa gì!



Những điều đó sẽ làm tổn thương người, hóa ra nó chỉ gây thêm khó chịu và rắc rối cho mình.



Nếu như, không muốn dây dưa với người đàn ông này, thì phải có gắng buông bỏ tất cả quá khứ.



Cô nghĩ cô cần tỉnh táo suy nghĩ một chút, nếu như còn có tình cũ, dây tơ hồng này phải chặt đứt —— cuộc hôn nhân không thể chịu đựng được khi người vợ lo lắng cho người đàn ông khác.



"Lôi Lôi..."



Cố Duy biến sắc, ngẩng đầu lên vội kêu, khẽ động bình nước muối đang treo.



Cô không để ý tới, không đau lòng, bước nhanh đi về phía cửa ra vào.



Cửa mở, Tổ Anh Nam ép tiến đến, ngăn cô lại, cô chỉ có thể vội vàng dừng lại bước chân.



"Đông Lôi, Thần Huống yêu là Quan Lâm, mà trái tim của cô luôn ở trên người Cố Duy, hôn nhân của cô và Thần Huống, chẳng qua là điều kiện nhất thời do tình thế bắt buộc, hôm nay, nguy cơ đã giải trừ, Thần Huống tìm về mối tình đầu của hắn, cô cũng thật sự không buông xuống được, tôi cảm thấy hôn nhân của hai người, không nên giữ lại nữa. Nên chấm dứt nó, sau đó, sữa chửa sai lầm của đời người, đó mới là chuyện cô phải làm tiếp theo..."



Một bước lại một bước, cô bị cô ấy buộc lui về sau, rút lui thẳng đến không thể lui nữa.



" Sai lầm của đời người " năm chữ, càng làm đau đớn trái tim cô.



Đúng không?



Hôn nhân của cô và Thần Huống, là mộtúai lầm?



Nếu đó là sai lầm, vậy những ngày này ấm áp đó, tính là gì?



Diễn kịch sao?