Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 475 : Ngoại truyện 65
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Anh đang cố gắng sắm vai một người chồng tốt, cô thì đang cố gắng trở thành Thần phu nhân ——
Cố gắng trong phần kịch này, cũng không phải tới từ tình cảm, mà đến từ trách nhiệm!
Đúng vậy, tất cả đều bất nguồn từ trách nhiệm hôn nhân.
Nhưng cô vẫn hoang mang: Tất cả quan tâm, tất cả thân mật, chẳng lẽ thật đúng là ảo ảnh tạo ra sao?
Mà ảo ảnh thường dễ bị tổn thương.
Chỉ cần có lực lượng bên ngoài tấn công, tất cả sẽ lộ ra nguyên hình, sẽ cho người nhìn thấu, tất cả trong quá khứ, thật khó nắm bắt.
Cô nhớ lại ngôn ngữ và hành động khi Thần Huống đối mặt với Quan Lâm: Một cái ôm, một ánh mắt, đều là cảm xúc thuộc về anh...
Không, cô không dám nghĩ sâu thêm nữa!
Suy nghĩ này làm cho người ta bài xích.
Đúng, ngoài việc bài xích, còn có cảm giác tội lỗi.
Cảm giác tội lỗi này làm cho cô vô cùng bực bội.
"Lôi Lôi..."
Một tiếng thở dài quanh quẩn bên tai, tinh thần của cô có chút hoảng hốt, cúi đầu, thấy tay của mình bị Cố Duy cầm, trên ngón tay của hắn, còn đeo chiếc nhẫn cưới, đó là cô tự tay đeo lên cho hắn.
Bây giờ cô cũng đeo nhẫn, nhưng sớm đã không phải chiếc đó rồi.
Cô vội vàng muốn rút tay về, nhưng hắn cầm chặt không buông, dường như cả người đày lực lượng, vậy mà trên trán của hắn, hình như chảy mồ hôi—— bây giờ hắn, đã làm được một việc tốt, nhưng hắn vẫn bá đạo như vậy. Một khi có cơ hội bắt lấy cô, sẽ không nguyện buông tay.
"Lôi Lôi, anh yêu em! Đời này đã định là em rồi... Em đừng nghĩ muốn bỏ qua anh!"
Giọng nói của anh rất ấm áp.
Lòng của cô run lên một cái, không nhìn hắn mà nhìn về phía Tổ Anh Nam, người con gái kia bởi vì câu nói này, trên mặt hiện lên tâm tình khác thường ——
Cố Duy, trước mặt người con gái yêu mình, anh đi tỏ tình với người khác, có biết nó tàn nhẫn thế nào không?
Anh có biết người con gái này vì cứu anh đã làm những gì không?
Người con gái này có thể bao dung hắn yêu người khác, cho dù bây giờ hắn ngược lại yêu cô ấy, cô ấy sẽ vui đến phát khóc; nhưng cô không độ lượng như vậy, có thể khoan dung hắn có tình nhân bên ngoài..., tha thứ lỗi lầm của hắn dẫn đến cô sinh non.
Xem những điều kia như chưa từng xảy ra, cô làm không được.
Huống chi, cô đã tái hôn.
Không cần nói gì nữa.
Cô từng chút gỡ tay hắn ra, nhắm mắt, hung hăng nói:
"Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì! Buông tay..."
"Không buông... Chẳng lẽ em muốn cứ tiếp tục sống trong sai lầm đó sau,..."
Hắn thu hồi cười.
Cô cắn răng, trừng mắt nói:
"Đừng nghĩ rằng anh có quyền phán xét cuộc sống của người khác."
"Vậy em tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ em không có một chút tình cảm với anh... Nếu như không có, hôm nay, em sẽ không xuất hiện ở chỗ này..."
Hắn càng lớn tiếng kêu to lên:
"Chúng ta mới thật sự thuộc về nhau.
"Lôi Lôi, em đi theo hắn, thật sự có thể cảm giác được vui vẻ sao
"Em có chút mệt mỏi, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi!"
Trên mặt của cô tất cả đều là vẻ mệt mỏi, không muốn dùng khuôn mặt tiều tụy như vậy đi gặp bạn gái trước của anh —— người phụ nữ kia, làm cho cô cảm thấy mình là người thứ ba vô sỉ.
Thần Huống không biết cô đang suy nghĩ gì, thấy cô mâu thuẫn, khí sắc lại kém như vậy, cũng không cưỡng cầu:
"Tốt lắm, anh đưa em về!"
"Không cần! Em muốn một mình! Anh đi vào với Quan Lâm! Không cần đi với em."
Lời này, có quá nhiều ý nghĩa.
Thần Huống nhíu mày, đến gần một bước, không nhịn được muốn muốn nói rõ cái gì:
"Lôi Lôi, kỳ thật anh và Quan Lâm..."
"Không có gì, trên thực tế là gì, em không muốn biết chuyện của hai người!"
Phản ứng của cô rất mãnh liệt: "Ừm, anh không cần giải thích với em, em hiểu mà"
Hiểu sao?
Không đúng!
Cô căn bản cũng không hiểu!
Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy qua, cô vung tay lên, cản xe lại, vội vàng bước đi lên, trong miệng nói một tiếng:
" khách sạn Đế Hào, cám ơn..."
Xe rất nhanh từ trước mặt Thần Huống chạy đi xa.
Bên cạnh, Lô Hà thấy thế, vội vàng kêu vệ sĩ chạy theo xe trông chừng cô.
" Tâm trạng của Phu nhân, rất khác thường! Có thể gặp chuyện không may hay không."
Lô Hà có chút lo lắng nói với Thần Huống.
Kỳ thật khác thường đâu chỉ có phu nhân, phó Thủ tướng bọn họ, sau khi nhìn thấy Quan Lâm, thì có chút không thích hợp rồi..
Thần Huống giữ im lặng, từng bước một đi về khu bệnh nhân đặc biệt, ngồi hút thuốc lá, không biết đã ngồi bao lâu, mới đi rửa mặt, muốn rửa sạch mùi thuốc lá trên người, sau đó lại đi vào phòng bệnh của Quan Lâm.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, Quan Lâm không thích mùi thuốc lá.
Quan Lâm đang truyền nước biển, đang nhắm mắt, nghe được âm thanh, cô ta mở mắt ra, thấy một mình anh đi đến, đứng ở trước mặt nói một câu:
"Lôi Lôi không thoải mái, về t khách sạn rướcrồi... Em nghỉ ngơi đi! Anh có việc phải đi làm... Bên ngoài có người trông coi, có việc, để cho bọn họ nói cho anh biết..."
Thấy anh phải đi, cô ta gọi lại:
"Chờ một chút! Thần Huống..."
Anh dừng lại, chờ cô ta nói.
"Anh,..anh có thể nói chuyện với em không... Bây giờ em ngủ không được..."
Quan Lâm vô cùng dịu dàng nhìn người đàn ông cao lớn này.
Mười hai năm sau, kiếp sống trở về, cô tự nói với mình:
Người đàn ông này, cô ta sẽ không buông tay...
Bởi vì bọn họ đã không còn trẻ tuổi...
Cô ta luôn muốn bắt lấy anh, thắp sáng cuộc sống còn lại của bọn họ, lại để cho cuộc sống héo tàn khởi sắc lại một lần nữa!