Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 479 : Ngoại truyện 69

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Sau khi Tiểu Nhạc chết, tinh thần của cô ta hoàn toàn hỏng mất...



Cái gọi là thời gian ân ái, chỉ là giả dối, cho tới bây giờ, co ta chỉ có hận hắn...



"Quan Lâm, cô và cậu ấy cũng có hơn 20 năm tình cảm, mặc kệ những việc làm của cậu ấy dù có phạm pháp, ít nhất, trong cuộc sống lại chưa từng bạc đãi cô... còn cô đã làm gì cho cậu ấy hả, hại chết cậu ấy. Quan Lâm, tôi nói cô tuyệt tình tuyệt nghĩa, một chút cũng không có nói sai..."



Đỗ Thiên Đức nói từng câu từng chữ như đánh vào lòng cô ta, những chuyện cô ta đã từng trải qua, khoảng thời gian đó quả thật bọn họ luôn bên cạnh giúp đỡ nhau.



Đúng vậy, bọn họ đã từng thân mật như vậy.



Nhưng hôm nay, một lần nữa nhớ lại những việc này, dường như cách một thế hệ.



"Sao..ông lại biết rõ về quá khứ của chúng tôi như..."



Có một số việc riêng tư, theo lý thuyết, người ngoài không thể nào biết rõ.



"Bởi vì người đàn ông này rất yêu rất yêu cô. Trước khi chết, cậu ấy đã ghi lại một đoạn di ngôn, đoạn vi deo đó ghi lại tất cả những chuyện của cô và cậu ấy. Cõ lẽ cô nên nghe một chút để iểu rõ tình cảm cậu ấy dành cho cô..."



Đỗ Thiên Đức nói.



"Không, tôi không muốn biết. Dù hắn có ân với tôi nhưng tôi chỉ yêu Thần Huống, hắn với tôi mà nói: chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn..."



Tinh thần của Quan Lâm hoảng hốt một chút, nhìn người đàn ông trước mặt, những yêu thương hắn dành cho cô trong quá khứ, đột nhiên bị khuôn mặt người đàn ông khác bao bọc lại, vì vậy, cô ta tỉnh táo tổng kết một câu.



"Thần Huống đã kết hôn rồi..."



Ông đưa tay xoay đầu cô ta nhìn sang, để cho cô ta nhìn thấy Đông Lôi tồn tại:



"Nhìn, đây mới là vợ của Thần Huống..”



Đông Lôi bị bắt giữ đứng phía sau, lúc ánh mắt hai người phụ nữ chống lại nhau, cô ta không nói gì thêm.



"Cô cảm thấy anh ta sẽ buông tha cho người vợ danh môn, ngược lại quay lại chấp nhận cô sao? Không nói tới thân phận bây giờ của cô là vợ của người khác, cô vẫn là một phần tử của Ngôi Bang, cô cảm thấy Thần gia đồng ý chấp nhận cho Thần Huống lấy người vợ như cô sao."



Đỗ Thiên Đức lại hỏi.



Cô ta không nói, Thần gia nhất định chướng mắt xuất thân của cô, xuất thân như vậy, nhất định sẽ làm cho Thần Huống hổ thẹn.



Giữa cô và Đông Lôi, Thần Huống chọn ai, cô không biết.



Sau đó, cô ổn định tinh thần, vô cùng tình táo hỏi ngược lại một câu:



"Đỗ Thiên Đức, hiện tại, Diệp Chính Vũ đã chết, bây giờ tôi lại rơi vào trên tay của ông, ông muốn chém muốn giết làm gì cũng được, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?"



"Tôi cũng không nói muốn mạng của cô."



"Vậy ông muốn thế nào?"



"Tôi chỉ muốn chơi trò chơi với cô!"



Ông thần bí nói: "Nếu cô thua, cùng tôi trở về. Từ nay về sau an phận giữ mình làm người phụ nữ góa chồng của Diệp Chính Vũ. Nếu cô thắng, tôi thành toàn cho cô và Thần Huống tiếp tục duyên cũ!"



Ánh mắt Quan Lâm khẽ động, an phận giữ mình làm đàn bà góa chồng? Trong lời nói giống như có ý khác.




Ba chữ, không nhẹ không nặng, nhưng nặng nề đâm vào trong lòng Đông Lôi.



Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng trong lòng Đông Lôi, vẫn có chút khát vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.



Đáng tiếc, sự thật luôn tàn nhẫn như vậy!



Ánh mắt Đông Lôi u ám không sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười chua chát.



Cuối cùng anh vẫn chọn mối tình đầu, mà cô, chỉ là người qua đường dừng lại lâu hơn một chút trong cuộc đời anh thôi.



Lúc người yêu cũ xuất hiện, khi cô là vợ bị treo trên sợi xích nguy hiểm, nhưng chỉ có thể đứng dựa vào bên cạnh.



Hôn nhân như vậy, quả thật không nên tồn tại!



Còn Quan Lâm, đáy mắt nổi lên ánh sáng mềm mại, cô ta biết mà, anh vẫn còn yêu cô ta..



Dù thời gian đã qua nhiều năm như vậy...



Cô ta biết, cô ta trở lại là rất đúng!



Người đàn ông này đáng giá để cô ta liều lĩnh yêu...



Xích sắt chậm rãi được thả xuống, hai chân cô ta như nhũn ra chạm đất.



Thần Huống vội bước lên đỡ cô ta:



"Em vẫn khỏe chứ?"



Anh quan tâm hỏi.



"Không có việc gì!"



Cô ta ôm chặt lấy anh, không bao giờ chịu buông tay nữa, tâm tình vô cùng kích động.



Thần Huống cảm nhận được cánh tay ôm chặt của cô ta, giữ lấy cánh tay của mình, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đầu cô ta như trấn an, ngẩng đầu lúc, nhìn người con gái khác đang treo trên không trung, khuôn mặt không biểu tình nhìn tất cả mọi chuyện bên dưới —— đó là cô vợ bé nhỏ của anh, đáy mắt lộ vẻ bi thương, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.



"Phó thủ tướng Thần, đây là đơn ly hôn, chỉ cần anh ký tên, Quan Lâm anh có thể mang đi, còn Đông Lôi, tôi sẽ đích thân đưa đi, kể cả Trương Hộc, cùng đến nhà thỉnh tội với Thủ tướng Đông..."



Đơn ly hôn đúng lúc đưa tới trước mặt Thần Huống.



"Tôi sẽ không ký tên. Đỗ Thiên Đức, màn trình diễn này có phải nên kết thúc rồi hay không..."



Thần Huống liếc một cái, lạnh lùng nói ta một câu, ngược lại làm cho Quan Lâm ngẩn ngơ.



Cô ta hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông này, hỏi:



"Diễn kịch? Diễn cái gì?"



Thần Huống đỡ cô ta, thấy cô ta đứng không vững, hai tay luôn đỡ người cô ta, nói:



"Vậy thì phải để cho Đổ trưởng lão giải thích rồi... Tôi nghĩ người soạn ra vỡ kịch này, chính là người đã mất, Diệp Chính Vũ Diệp tiên sinh a…Hắn mượn tay của ông, lợi dụng Cố Duy liên minh với tôi, một mẻ hốt gọn đám phần tử cực đoan của Ngôi Bang... Nói đến, chuyện này cũng không thể tiin nổi... Bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra hắn tại sao phải làm như vậy..."