Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 480 : Ngoại truyện 70

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Nói đến đây, anh ngừng lại rồi sau đó hỏi Đỗ Thiên Đức:



"Nếu hắn thật sự có lòng tốt thành toàn cho tôi và Quan Lâm, vậy tại sao 12 năm trước, phải bức Quan Lâm gả cho hắn?"



Có một số việc, anh vẫn biết nhưng lại không hiểu.



Đỗ Thiên Đức nở nụ cười.



Phải, tất cả những chuyện này đều do Diệp Chính Vũ an bài ——



Đỗ Thiên Đức tự nhận không phải một người tốt, nhưng cách đối nhân xử thế, cũng không phải thiếu đạo đức, trước kia chuyện không sạch sẽ trước kia, khó tránh khỏi sẽ dính dáng một chút. Nhưng sau khi ông rửa tay gác kiếm thì chỉ chú ý tới chuyện sòng bạc.



Trong giới hắc bạch đều có người của ông.



Ông là một người không cầu người làm việc, một khi mở miệng, ra tay cũng hào phóng. Có thể giao lưu trộn lẫn với người lương thiện. Làm việc cũng vô cùng có nguyên tắc.



Những năm này, ông và Diệp Chính Vũ không hợp nhau, bởi vì ông không muốn dính dáng tới chuyện buôn bán thuốc phiện.



Đỗ Thiên Đức nghĩ: Diệp Chính Vũ chưa tính là một người đàn ông xấu.



Hắn là buôn lậu thuốc phiện, ai bĩu hắn là người đứng đầu bang đã có lịch sử lâu đời, thuốc phiện, luôn là điều kiện sống sót lâu dài của Ngôi Bang. Hắn muốn khống chế bang phái này, cũng chỉ có thể tiếp tục làm, nếu không, thân phận người thừa kế này cũng chỉ bị giết chết.



Giống Diệp Chính Vũ cũng được bồi dưỡng như người thừa kế còn khác có một người, người nọ tên là Huyền Vinh.



Trước Bang chủ Đường Đường chết, không phải tự sát, mà là bị người ám sát, đồng thời bị hại còn có người phụ nữ của lãnh đạo người Ngôi Bang.



Người đề xuất âm mưu kia chính là Huyền Vinh.



Chẳng qua người đó thủ đoạn cao siêu, gần như làm cho người ta không bắt được nhược điểm gì.



Sauk hi Đường Đường bị hại, Đỗ Thiên Đức tra được dấu vết, mọi manh mối đều chỉ về phía Huyền Vinh là người khả nghi nhiều nhất, cho nên ông dứt khoát quyết định ủng hộ Diệp Chính Vũ làm tân Bang chủ.



So với Huyền Vinh, ít nhất Diệp Chính Vũ còn có một chút nhân tính.



Ví dụ như: Hắn luôn luôn yêu một người phụ nữ, xem người đó như bảo. Dù người phụ nữ kia điên rồi, hắn vẫn yêu như trước, cẩn thận bảo vệ người đó.



Lúc này đối mặt với chất vấn của Thần Huống, Đỗ Thiên ngoài dự đoán nở nụ cười, nhưng trong lòng rất kinh ngạc.



Chuyện này, bọn họ lên kế hoạch lâu như vậy, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bị nhìn thấu rồi.



Có điều nói đi cũng phải nói lại, bị nhìn thấu cũng không phải là chuyện hoảng sợ nhất, dù sao luôn cùng chống đối gay gắt với Ngôi Bang chính là ba người trẻ tuổi, đều là trụ cột xuất sắc nhất của quốc gia Đông Ngải. Nếu thật sự họ luôn mơ màng, vậy cũng rất xin lỗi chỉ số thông minh bọn họ.



Đương nhiên, dù tình hình trước mắt như vậy, ông vẫn có thể thề thốt phủ nhận.



Nhưng, ông không muốn phủ nhận, bởi vì, ông không muốn để cho Tiểu Diệp đến khi chết, vẫn còn mang tiếng xấu không rửa sạch.



Ít nhất lúc này đây, hắn đã làm được một người đàn ông tốt.



"Cậu nói không sai, những chuyện xảy ra gần đây, đều là kế hoạch lúc còn sống Tiểu Diệp đã cẩn thận tính toán. Còn nguyên nhân..."



Đỗ Thiên Đức ngồi xuống, đốt một điếu xi gà, xoạch hít một hơi, nghe hương vị tĩnh mịnh lu mờ của xì gà, im lặng một lát, mới nói:



"Cậu ấy muốn đạt được ba mục đích!



"Một, quét sạch phần tử cực đoan trong bang...



"Hai, thành toàn Quan Lâm nối lại tình xưa…



"Ba, bức bách Trương Hộc tiếp quản Ngôi bang..."



Ba mục đích này, Thần Huống vẫn không hiểu rõ động cơ thật sự Diệp Chính Vũ muốn?



Tại sao phải lợi dụng chính phủ thanh lý môn hộ người Ngôi Bang?



Tại sao phải thành toàn Quan Lâm nối lại tình xưa?



Tại sao phải buông tha chức vị Bang Chủ, ép buộc Trương Hộc? Đây chính là địa vị hắn bỏ ra tâm huyết nửa đời người mới tranh đoạt được!



"Có phải rất buồn bực hay không?"



Đỗ Thiên Đức cười hỏi một câu, giọng nói hòa ái hơn lúc nãy không ít, hai đầu lông mày ít đi một chút tàn nhẫn, nhiều hơn chút hiền lành.



"Ừm!"



Thần Huống gật đầu.



"Nói như vậy, Diệp Chính Vũ chưa tính là người tội ác tày trời!"



Nói tới chuyện này giọng của Đỗ Thiên Đức hoàn toàn khẳng định:



"Đứng đầu một bang phái cũng không phải chuyện dễ dàng.



"Ngôi Bang chính là một động có rồng rắn lẫn lộn, Diệp Chính Vũ cũng không phải người thừa kế có huyết thống thuần khiết, nếu muốn thuần phục tất cả người Ngôi Bang, cũng không phải chuyện dễ. Muốn thay đổi tác phong lâu đời của một bang, cũng không dễ dàng gì.


Thần Huống nhíu mày, lại không phản bác được.



"Tôi gọi điện thoại, để cho Cẩn Chi tới đón!"



Đề nghị này, Trương Hộc không cách nào tỏ vẻ phản đối.



Vì vậy, Thần Huống gọi điện thoại nói rõ tình huống.



Cẩn Chi nghe điện thoại xong, chỉ nói một câu:



"40" nữa là đến..."



Cúp máy, anh nhìn cô thật sâu, cô bé kia từ từ nhắm hai mắt dựa ở trên vách tường, dáng vẻ nản lòng thoái chí.



Thần Huống yên lặng nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi.



Trong mắt mọi người: Anh từ bỏ cô, nhưng trên thực tế... Cũng không phải vậy...



Một cuộc bắt cóc phong ba cứ yên tĩnh trôi qua như vậy.



Chuyện xảy ra trong nhà máy điện, có chút Đông Đình Phong biết rõ, có chút không biết.



Khi ở bên kia anh nghe được Thần Huống lựa chọn Quan Lâm, lòng của anh cũng co rút thật nhanh, nhưng lý trí của anh tin tưởng Thần Huống làm vậy là có nguyên nhân.



Anh nghĩ: Có liên quan tới tư liệu Lô Hà điều tra được nói cho anh nghe, hơn nữa có quan hệ tới phương tiện nghe lén.



Lúc Đông Đình Phong tới đón Đông Lôi, thấy vẻ mặt mệt mỏi của đứa nhỏ này, anh biết, lựa chọn đó của Thần Huống, đã làm cô đau đớn.



Anh cũng không nói gì, ôm vai cô, đỡ cô rời đi.



Thần Huống không có lập tức đi, bởi vì còn có chuyện phải xử lý.



Anh cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Đông Đình Phong:



"Chăm sóc cho Lôi Lôi, khi về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy..."



"Ừ!"



Sau khi Trương Hộc đưa Đông Lôi đi, quay đầu lại hỏi Đỗ Thiên Đức:



"Hậu sự của Diệp Chính Vũ, Đỗ lão ông muốn xử lý như thế nào?"



Trên linh đường, Quan Lâm ngồi ở xe lăn, chẳng biết lúc nào trượt đến bên cạnh quan tài, im lặng ngồi đó, nhìn người trong quan tài ánh mắt giống như mang theo cảm giác bi thương, bóng lưng bị một mảnh lụa trắng làm nổi bật lên vô cùng cô tịch.



Không biết là ai, mở ra nhạc buồn trong linh đường, làn điệu áp lực nặng nè lặp đi lặp lại, như vừa khóc vừa hát, vẻ đau thương tản ra trong không khí.



Cách xa hơn mười mét, Đỗ Thiên Đức nhìn thoáng qua Thần Huống lạnh lùng đứng đó:



"Có thể để cho chúng ta mang thi thể của Diệp Chính Vũ đi được không, tôi nghĩ cậu ấy rất muốn an tang bên cạnh người thân nhất của mình, đó là nguyện vọng khi cậu ấy còn sống... Tôi hi vọng chính phủ Đông Ngải có thể thành toàn cho cậu ấy..."



"Người thân nhất đó, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, có phải là Diệp Nhạc con gái của hắn và Quan Lâm hay không?"



Đột nhiên Thần Huống hỏi câu này làm cho Đỗ Thiên Đức ngây ngốc một chút, đầu óc chuyển vòng vòng, một hồi lâu mới nói:



"Anh..sao anh biết cậu ấy có đứa con gái tên Diệp Nhạc... Quan Lâm nói cho anh biết sao? Không đúng, không có khả năng..."



Giọng nói kia hoàn toàn khẳng định.



Thần Huống không có lo lắng nói ra đáp án:



"Ngọc gia nói."



"Sao mấy người lại biết Ngọc gia?"



Ông càng ngạc nhiên.



Ngọc gia là một bác sĩ tâm lý. Mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng ở phương diện này vô cùng thiên phú, rất giỏi hướng dẫn về tâm lý. Năng lực này của Ngọc gia rất đặc biệt.



"Tai của tôi có đeo máy truyền âm, cuộc nói chuyện vừa rồi họ đều nghe được, tôi để bọ họ tra xét lai lịch bối cảnh của ông, do đó biết ông từng giới thiệu Ngọc gia Tam tiểu thư ngọc gia nước Mông đến trị bệnh cho vợ của Diệp Chính Vũ.



"Đúng lúc, cha của Ngọc gia Ngọc Bằng đã từng là bác sĩ tâm lý của tôi. Người của tôi có quan hệ với Ngọc Bằng. Lại vừa vặn Ngọc Gia nghỉ ngơi ở nhà.



"Mà cũng vừa vặn, tôi thông qua máy truyền âm có thể gọi điện thoại cho Ngọc Gia.



"Theo lý thuyết, bac sĩ tâm lý xuất phát từ chức nghiệp đạo đức, là không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân cho người khác biết, nhưng bởi vì nguyên nhân có chút đặc thù, cô ấy vẫn nói bệnh tình hai năm qua của Quan Lâm cho tôi biết, tôi mới biết trạng thái tinh thần của cô ta từng xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng... Thậm chí bây giờ, cô ta cũng có thể trong trạng thái phát bệnh..."



Đỗ Thiên Đức nghe xong, không khỏi híp mắt lại, Thần Huống quả nhiên không đơn giản, rõ ràng nhanh như vậy đã điều tra rõ mọi việc:



"Vậy vừa anh lựa chọn Quan Lâm là vì lý do này sao?"



Thần Huống không nói, ánh mắt dời đến trên người Quan Lâm, cô ta yếu ớt dựa vào xe lăn, sắc mặt tái nhợt giống như thạch cao, một tầng nồng đậm đau đớn trải rộng trên trán cô ta:



Người phụ nữ này rất đáng thương, trạng thái tinh thần không thể chịu kích thích nữa, sao anh có thể không chọn cô ta đây?