Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 481 : Ngoại truyện 71

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Hai ngày sau, một chiếc máy bay đưa Thần Huống và Quan Lâm về Quỳnh Thành.



Chiều hôm đó, Quan Lâm nằm đang di chuyển trên giường bệnh, dịu dàng nhìn chằm chằm Thần Huống, anh đang nói chuyện với người khác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Nói xong người này, lại có người khác gọi lại, anh nha luôn bận rộn như vậy. Nhưng cô ta thích người đàn ông như vậy.



Thần Huống đưa Quan Lâm nằm viện trong bộ phận đặc biệt của bệnh viện Quỳnh Thành, sau khi an bài xong tất cả, anh đọc cuốn tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió”.



Đọc một chút, cô ta đã ngủ giấc ngủ yên tĩnh, trên mặt còn nở nụ cười ngọt ngào. Giống như cô gái đang trong thời gian yêu cuồng nhiệt vô cùng hạnh phúc.



Mười hai năm trước, vẻ mặt này của cô ta, anh đã từng thấy.



Cô ta còn yêu anh?



Có lẽ!



Ít nhất, bây giờ cô ta tự nhận như vậy...



Anh lặng lẽ đi ra, trên tay bấm điện thoại muốn gọi cho Đông Lôi.



Nàng so với bọn hắn sớm hai ngày trở lại, chẳng qua là hai ngày này, bọn họ luôn không nói chuyện qua điện thoại.



Không phải anh không gọi.



Chẳng qua anh điện thì không có người nghe máy, sau đó thì dứt khoác biến thành tắt máy.



Có lẽ cô còn tức giận.



Anh nhìn thời gian trên điện thoại: 01:30, bấm xuống số 1 là số riêng của cô, chẳng qua vẫn tắt máy.



Nên anh gọi cho Đông Đình Phong, nói chuyện mấy ngày nay đã chia nhau làm trong hai ngày nay, sau khi nói xong công việc, anh lại nói tới việc riêng, hỏi:



"Lôi Lôi mấy ngày nay đang gì? Có đi học không?"



"Không có, còn ở trong nhà..."



"Điện thoại cô ấy bị gì hay sao, vẫn không gọi được!"



Về vấn đề này anh có chút buồn bã.



"Đêm qua, có phải cậu liên tục gọi điện thoại qua hay không?"



"Ừm!"



"Tôi nghe được tiếng chuông, sau đó con bé không kiên nhẫn, cầm điện thoại quăng xuống đất tan nát rồi..."



Thần Huống há to miệng: "..."



Tính nóng này... Thật sự rất nóng...



Im lặng, anh nhíu mày.



"Bây giờ cậu ở đâu? Vẫn còn trong bệnh viện với Quan Lâm?"



"Ừm!"



“Cậu có rảnh thì để ý tới tâm tình của Lôi Lôi một chút... Tuy cậu làm mấy chuyện đó là có nỗi khổ nhưng con bé cũng không biết nha. Con bé đó, rất thích nghĩ ngợi lung tung, lại từng bị Cố Duy tổn thương thật sâu, cậu mà không xử lý tốt, tôi cho cậu biết, cẩn thận con bé chán ghét nhìn mặt cậu luôn đó..."



Tình hình có vẻ hơi nghiêm trọng ah!



Thần Huống rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói:



"Buổi tối, tôi sẽ đến! Bây giờ, tôi còn chuyện cần làm..."



"Ừ! Buổi tối tôi kêu người làm thêm đồ ăn, chờ cậu dỗ dành vợ cậu về nhà... Vợ chồng ah, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận, nếu thật muốn xé rách mặt, dù đã tốt hơn, nhưng vết sẹo kia đã lồi lên trên, muốn xóa bỏ cũng không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được..."



"Được, tôi biết rồi!"




Anh khẽ giật mình, vội vàng ôm chặt lấy cô, sử dụng tứ chi của mình kiềm chế cô lại.



"Lôi Lôi, nghe, anh yêu em, anh yêu em..."



Anh muốn giải thích, nhưng thời gian bây giờ không phù hợp. Chỉ có thể nói những lời này, tạm thời xóa bỏ bóng ma trong lòng cô.



Cô vẫn liều mạng lắc đầu:



"Không đúng không đúng, sao anh có thể yêu tôi.. sao có thể... Anh yêu là Quan Lâm, người anh muốn cứu là Quan Lâm, anh phải bảo vệ Quan Lâm... Không được nói dối em..."



"Anh không nói dối em, anh không gạt em..."



"Không đúng, anh chính là đang gạt tôi.”



Đôi mắt cô trừng lớn.



Cuộc hôn nhân này phải dùng thất bại chấm dứt rồi.



Thật buồn cười!



Mới mấy tháng mà thôi.



Cô ly hôn một lần nữa.



Nước mắt của cô tuôn rơi.



Đúng vậy, cô ghét bản thân, tại sao cuộc sống tốt đẹp khi rơi vào tay cô, thì trở nên ảm đạm và tối tắm như vậy.



Cô thật sự thẹn với tổ tiên Đông gia.



Trong cuộc hôn nhân của mình, không có trang nghiêm thần thánh, giống như trò chơi trẻ con?



Đột nhiên, cô mạnh mẻ đẩy anh ra, chạy ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe ngừng ven đường, là xe việt dã của anh, dưới đèn đường phát ra ánh sáng chói. Giống như anh, có đôi mắt rất rất là mê người.



Cô mở cửa xe, cảm giác đẩy lùi vô cùng mạnh mẽ, sau đó thẳng tắp phóng đến đường cao tốc lên, chân ga đạp xuống rời đi, cả chiếc xe quả thực bắn như tên bay.



Có điều, Thần Huống chưa bao giờ tăng tốc độ.



Còn cô từ khi xảy ra tai nạn giao thông, rất ít lái xe.



Thỉnh thoảng láu thì chạy như rùa bò.



Cô muốn tiếp tục chạy, đầu óc cô trong lúc này xoay vòng, trực tiếp xông lên xe việt dã, không ngoài ý muốn nhìn thấy chìa khóa xe vẫn không có bị rút ra.



Ánh mắt của cô sáng lên, vặn chìa khóa, đạp ga, xe lập tức phóng ra ngoài như tên bắn, mặc kệ anh đang điên cuồng đuổi theo phía sau



Một đường gió bụi, cô không biết mình xông qua mấy lần đèn đỏ, trực tiếp chạy về phía trước.



Lúc ngừng xe, cô phát hiện mình đang ở cửa lớn bệnh viện Quỳnh Thành, buổi tối, bệnh viện Quỳnh Thành vẫn có không ít người vãng lai đang đi lại. 



Quay cửa kính xe xuống, một luồng gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, cô cảm giác trán mình đã lạnh, trên người đổ không ít mồ hôi, gió thổi ngang cảm thấy lạnh...



Cô ngồi trong xe một lát, xuống xe, chạy về phía phòng bệnh vip, hỏi nhân viên quầy phục vụ Cố Duy ở phòng nào, thì chạy vội về phía đó.



Trước cửa phòng của Cố Duy, có bốn đặc công canh giữ.



Đông Lôi nhận ra bọn họ, một người trong đó chạy đến chào hỏi:



"Phu nhân, ngài..."



Đông Lôi lạnh mặt nói:



"Tránh ra!"