Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 482 : Ngoại truyện 72

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Thật sự làm cho vị đặc công đó giật mình.



Đông gia tiểu thư luôn ưu nhã phân rõ phải trái, hôm nay sao lại như vậy?



Người đó sờ lên mũi, thấy tâm trạng của cô có chút khác thường, suy nghĩ một chút vẫn mở cửa, nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào phòng của Cố Duy anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Lô Hà, báo cáo chuyện xảy ra ở đây.



Trong phòng bệnh, Tổ Anh Nam nghe âm thanh ngoài cửa, muốn đi ra xem, vừa vặn đụng phải Đông Lôi.



Mặt của Đông Lôi xanh mét, cô ấy giật mình, đang muốn hỏi "Sao cô lại tới đây?"



Chưa kịp nói thì sững sờ nhìn cảnh diễn ra trong nháy mắt:



Đông Lôi nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy Cố Duy đang đọc sách...



Trên giường bệnh, Cố Duy rất ngạc nhiên, sau đó lại vui mừng, không biết cô bị sao?



Cô gái tham hắn thấu xương như vậy, đột nhiên chạy tới nhào vào lòng anh là sao hả?



Sau ngày hôm đó cô chạy trốn, thì đã không đến đây thăm hắn, tình huống lúc này là sao?



"Lôi Lôi, em muốn quay lại với anh sao? "



Mặt của cô bị hắn nâng lên, cô nhìn thấy hắn vui vẻ nhìn mình... đôi mắt đào hoa lóe sáng rực rỡ...



Quay lại với anh?



Bốn chữ này, lại để cho Đông Lôi giật mình, đột nhiên ý thức được mình đã làm một chuyện hoang đường



Không!



Cô chỉ muốn đễn tìm kiếm cảm giác an toàn.



Đúng...



Đã từng, hắn đã cho cô cảm giác an toàn..



Thiếu niên kia điên cuồng lôi kéo tay cô, từng là chồng của cô.



Nhưng người chồng cũ này lại tổn thương cô sâu sắc.



Bây giờ chồng cô là người đàn ông khác...



Trời ơi, sao bây giờ mối quan hệ hỗn loạn như vậy?



Cô hít sâu một hơi, nặng nề đẩy hắn ra, hung hăng lau mặt, nắm tóc sau đó quay người chạy ra ngoài, lại thấy Thần Huống đã đuổi theo, đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt khác thường khó coi nhìn bọn họ, hẳn là anh đã thấy bọn họ ôm nhau...



Nhưng vậy thì sao?



Anh cũng không muốn cô, anh đã yêu người khác thì sẽ không quan tâm cô làm gì với ai?



"Lôi Lôi..."



Anh muốn tới ôm cô, bây giờ cô như một con nhím gai, không ai dám đụng vào cô, nếu không cô sẽ lấy một thân đầy gaii đâm vào người ta.



Cảm xúc của cô không ổn định, cần phải tỉnh táo, cũng cần một không gian yên tĩnh để bình tĩnh lại.



Cô giống ngư con lươn trượt khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng chạy về phía thang máy, lại phát hiện thang máy đang ở tầng trệt, cô đẩy ra cửa thang lầu, bước vào trong bóng tối. Nhưng khi tới bước thứ nắm thì Thần Huống đuổi theo sau nghe được tiếng hét, cô đã ngã lăn xuống.



Trong quá trình này, cô không biết mình đụng phải cái gì, đưa tay sờ lên mặt đều là chất lỏng dinh dính, cô muốn nghĩ nhưng giờ phút này trước mắt cô chỉ là màu đen tốt, cô ngất xỉu...



Trong gương, một khuôn mặt đầy vết thương, chỗ thì bị bầm chỗ thì trầy sướt, azz, còn đâu là mặt người, nhìn vào cứ như là một nữ quỷ.



Đông Lôi rửa mặt đi ra, nhìn đồng hồ, 8h49, đồ ăn đã được dọn lên đều là món ăn cô thích nhất nhưng cô, thật sự không có thèm ăn, mặc dù ngày hôm qua cô vẫn không có ăn ngon.



"Tới đây ăn!"



Hà Cúc Hoa vẫy tay với cô, múc chén cháo rau.



Rất ngon, nhưng cô chỉ ăn nửa chén rồi để xuống!



Hà Cúc Hoa lại lấy cho cô ly sữa, cô lắc đầu.



Thấy cô không muốn ăn, Hà Cúc Hoa có chút bất đắc dĩ kêu chị Giang dọn thức ăn xuống, ngồi ở bên cạnh con gái,



Đưa tay vụng về chạm vào khuôn mặt của cô:



"Hôm qua con bị gì kích thích phải không? Sáng ôm qua mẹ cảm giác con có chút là lạ rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con không thể nói với mẹ hả? "



Thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Đông Lôi cảm thấy áy náy, cô vươn tay ôm mẹ thật chặc, cố gắng hưởng thụ ấm áp trên người mẹ cô:



"Xin lỗi, lại để mẹ lo lắng rồi!"



"Biết rõ mẹ lo lắng, trong lòng con có chuyện gì nên nói với mẹ,... Đứa nhỏ này, lúc nào thì khách khí với mẹ như vậy?"



Hà Cúc Hoa không nhịn được lấy tay chọc trán của cô: Con bé này, thật sự không làm cho người ta bớt lo.



"Mẹ..."



Cô hít một hơi thật sâu, ngồi tựa vào đầu vai của mẹ, nhưng không nói gì.



"Sao không nói nữa?"



"Con không biết phải nói từ đâu... Mẹ..."



Cô nhắm lại mắt: "Con và anhh Thần sợ là không..."



Hà Cúc Hoa ngây ngốc một chút, ánh mắt có chút nặng nề:



"Là vì Quan Lâm sao? "



Cô cúi đầu xuống, chơi ngón tay của mình.



"Cậu ấy nói? Muốn ly hôn?"



Trong giọng nói của Hà Cúc Hoa mơ hồ có chút khó chịu.
Nếu không ra ngoài, chẳng lẽ để cô trơ mắt nhìn hắn chết sao.



Ánh mắt của cô khẽ động, đúng lúc rời vào trên bồn rửa tay, đó là chiếc điện thoại mới tinh, sau khi,.giữa trưa cô đem vào mà quên lấy ra.



Đầu óc vừa chuyến, cô bước tới lấy điện thoại, cô nhớ ấy đó cô cài chế đọ tắt âm, nói cách khác bây giờ gửi tin nhắn sẽ không bị phát hiện.



Rất tốt!



Cô cố gắng bình tĩnh, soạn một tin nhắn:



"Người phụ nữ kia điên rồi, bà ta điên rồi, bà ta cầm dao đâm lên người Cố Duy, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"



Không cần nghĩ cô đã gửi tin nhắn đi, khi khôi phục tinh thần cô mới nhìn lại, số cô gửi là của Thần Huống ——



Trước kia nếu gặp nguy hiểm cô sẽ nói với anh hai, nhưng bây giờ, dường như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.



Lúc đó, Thần Huống vừa mới tới cửa bệnh viện, chợt nghe tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại, đó là tiếng chuông anh cố ý cài đặt vì cô, vội vàng dừng chân lấy điện thoại ra nhìn, khi thấy dòng chữ kia trong lòng anh xiết chặt, vội soạn tin trả lời:



"Bây giờ em đang ở đâu?"



Có thể gởi nhắn tin, bây giờ tạm thời cô vẫn an toàn.



Chênh lệch 14 tuổi, vì vậy giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày của bọn họ, có sở thích riêng: cô thích nhắn tin, còn anh thích nói chuyện điện thoại để giải quyết vấn đề.



Lúc đầu, cô gửi tin nhắn cho anh, chờ anh trả lời cũng là thời gian rất lâu, bởi vì anh không phải kiểu người thích đọc tin nhắn, một vì bận rọn, hai là không có thói quen đó; sau này bị cô phản đối mấy lần, anh mới cài tiếng chuông riêng cho số của cô.



Đông Lôi vốn cho anh bận rộn không khả năng thấy tin nhắn của cô, mẹ nói, hôm nay, anh, anh hai, còn có anh Hoắc Khải Hàng đều bận tối mày tối mặt... Không nghĩ tới, anh trả lời nhanh như vậy.



Lòng của cô không hiểu sao có chút vui vẻ, thích thú nhắn lại:



"Ở toilet! Người phụ nữ kia tạm thời không có phát hiện em!"



Dưới lầu, Thần Huống bước nhanh đi vào lầu 1 bên cạnh khu phòng vip, ngẩng đầu cẩn thận quan sát khu vực trên đó:



"Đợi ở đó đừng nhúc nhích, anh sẽ lên ngay!"



Anh ném điện thoại cho Lô Hà, trầm giọng hỏi:



"Súng bắn tỉa cần bao lâu mới đến hiện trường?"



"Ít nhất ba mươi phút!"



"Vậy không được, kéo dài thời gian, mạng sống của con tin sẽ bị đe dọa…Tôi giết bà ta.. mấy người chờ bên dưới."



Nghe vậy, Lô Hà biến sắc, lập tức đưa ra ý kiến phản đối:



"Không được? Súng lục không có dụng cụ giảm thanh, Lộ Di Tư còn có đồng lõa, trên tay đồng lõa còn có máy khống chế bom, chỉ cần người nọ nghe được tiếng súng, hắn sẽ làm nổ TZC4 được giấu ở lầu khác, đồ chơi đó có thể cho nổ banh chỗ này... Sao ngài có thể đi lên..."



"Vợ tôi còn ở trên đó. Tôi không đi lên ai đi lên? Yên tâm, nếu không cần thiết tôi sẽ không nổ súng, bảo đảm Lôi Lôi an toàn là quan trọng nhất..."



Thần Huống nặng nề nói:



"Bây giờ lập tức truyền lệnh xuống dưới, để cho trong lầu tất cả bác sĩ y tá, người bệnh, cùng với đặc công khác rút khỏi chỗ này... Đây là quân lệnh..."



"Vâng."



Lô Hà đứng ngay ngắn chào tư thế quân lệnh, nhìn tư lệnh bọn họ cầm theo súng, giống như bay chạy vội vào, sau đó, ở cửa thang máy, gặp được Quan Lâm đang được chuyển xuống.



Quan Lâm vội vàng gọi anh lại:



"Thần Huống, anh đi đâu, anh đi đâu vậy?"



Thần Huống dừng một chút:



"Lôi Lôi ở trên đó, anh tìm cô ấy..."



"Qúa nguy hiểm..."



"Nguy hiểm anh càng phải đi!"



Quan Lâm sững sờ, cửa thang máy đã khép lại, như ngăn cách họ giữa hai thế giới: Anh liều chết đu vào, còn cô ta thì an toàn rời khỏi đây.



Thần Huống đi vào lầu sáu, đã tìm được vị trí phòng bệnh tương ứng với phòng bệnh của Đông Lôi, anh đi vào toilet, mở cửa sổ xem xét bên ngoài: Phía ngoài có một sân thượng có mái che, cách mặt đất chỉ có 3 4 mét, khoảng cách nhảy xuống như vậy thật sự là chuyện nhỏ với anh.



Anh lật cửa sổ lại, thân thủ linh mẫn như con khỉ phóng đi, mãnh mẽ bật lên một cái, người đã vững vàng đi tới trên bệ cửa sổ toilet tầng năm. Cửa sổ đang nửa mở, có cái hàng rào trang trí.



Đồng thời Đông Lôi nhìn thấy anh thì ngây người sau đó, vội vàng đến gần, nhìn động tác nhẹ nhàng của anh thoát xuống hàng rào giả, sau đó cơ thể cao lớn đã chui vào trong, chuẩn bị kéo cô rời đi.



"Không sao chứ?"



Anh dùng hình miệng hỏi cô.



Nhìn thấy anh, trái tim đang treo lơ lửng của cô buông xuống, gật đầu.



Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.



Cô đè lại trái tim đang đập loạn, chỉa chỉa ngoài cửa, dùng di động soạn một câu cho anh xem:



"Tôi ra ngoài hấp dẫn lực chú ý của bà ta, anh tìm thời khống chế bà ta nha..."



Cô tin tưởng anh có năng lực đó.



Không để cho anh có ý kiến khác, cô đẩy anh ra thì xông ra ngoài, hét lớn:



"Dừng tay!"



Thần Huống muốn bắt cô gái tự quyết định này lại, đáng tiếc đã không kịp, anh chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp hành động, vọt đến phía sau cửa.



Bên cạnh, điện thoại Lôi Lôi lóe lóe, anh đưa tay cầm lên, là gửi từ điện thoại của anh.



Anh nhấn để đọc, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, tin nhắn này là Cẩn Chi nhắn, nội dung là:



"Đây là cuộc khủng bố tự sát trả thù, mục đích cuối cùng là muốn dụ chúng ta tự mình cứu người, những khu vực nằm viện đều bị đặt thuốc nổ TZC4, bất cứ kusc nào cũng có thể nổ tung, tìm được Lôi Lôi, mau chóng rời khỏi... Cẩn Chi..."