Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 483 : Ngoại truyện 73

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Trong lòng Lộ Di Tư rất hận Cố Duy, sau khi bà đâm xuống dao thứ nhất cũng không đâm tiếp, lại độc ác nhấn mạnh và xoay tròn con dao trên miệng vết thương, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết, vừa chửi bới thô tục.



Đang lúc bà chuẩn bị đâm dao thứ hai, sau lưng vang lên tiếng "Dừng tay".



Nghe tiếng kêu, bà quay đầu nhìn người con gái từ trong tolet chạy ra, nhíu mày.



Bà nhìn cô từ đầu tới chân, mới khẽ giơ tay lên chỉ tỏ vẻ: bà nhớ cô là ai rồi:



"Cô là vợ trước của Cố Duy, bây giờ là vợ của Thần Huống..”



"Phải!"



Đông Lôi thoải mái thừa nhận, giống như người đang đối mặt với cô không phải là một phần tử khủng bố, mà là một người bạn vô tình gặp được trong buổi tiệc, lộ vẻ bình tĩnh.



"Cô không trốn, chạy đến đây muốn chết hả?"



Khuôn mặt của Lộ Di Tư bình tĩnh đến đáng sợ, trong ánh mắt nguy hiểm lóe lên ánh sáng hung ác.



Vẻ mặt này nếu ai nhìn thấy cũng sẽ rét run...



Vẻ mặt của Đông Lôi mỉm cười, cố gắng trấn định, trước liếc nhìn Cố Duy ngồi trên xe lăn:



Sắc mặt trắng bệch, trên trán đã đầy mồ hôi.



Bởi vì sự xuất hiện của cô, hắn cắn răng, nuốt xuống đau đớn rên rỉ vào trong miệng, gân xanh trên mặt, bởi vì nhẫn nhịn mà cọm lên vặn vẹo.



Hắn khó khăn xoay người, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt kia mang theo chút không vui, dường như đang trách cô không trốn trong đó mà ra đây chịu chết.



"Sống thật tốt, là ai cũng không ngốc đi tìm chết, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Mặc dù mọi người đều nói chết là đều nhẹ nhàng nhất, vừa nhắm mắt thì lên thiên đường. nhưng thiên đường này chúng ta chưa từng đến thì ai biết nó như thế nào? Tôi cảm thấy mỗi người chúng ta, mỗi ngày vui vẻ thoải mái, mỗi ngày nghĩ đến hôm nay sẽ làm gì còn hơn phải suy nghĩ chết nhứ thế nào. Chuyện đó thật không có ý nghĩa, bà nói có đúng hay không?"



"Đúng vậy, ai muốn chết, người một nhà vui vẻ sống bên nhau, đó mới là chuyện ý nghĩa nhất, nhưng tên khốn này nó giết chết con của tôi, con tôi ngoan ngoãn như vậy, hắn đã giết con tôi... Cô nói, loại người như vậy có phải chết cũng chưa hết tội?"



Nửa câu đầu, Lộ Di Tư đang tìm cảm giác đồng cảm, nửa câu sau, bà lấy ngón tay chỉ vào Cố Duy cả người đầy máu.



Thúi lắm!



Con trai cặn bã của bà, mới chết chưa hết tội đó!



Trong lòng oán hận,nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt Đông Lôi vẫn không để lộ gì cả:



"phải phải, chính là chết cũng chưa hết tội. Tại sao có thể giết người, thì sẽ bắt nhốt phán ở tù. Ai phạm tội, cũng sẽ bị pháp luật xử trí..."



"Đúng đó..." Lộ Di Tư mãnh liệt gật đầu: "Cho nên, tôi muốn hắn chết cũng đau đớn như con tôi, tôi muốn rút khô máu của hắn.. hành hạ hắn cho tới chết..."



"Phải, phải rồi..."



Cô từng bước một đi qua.



《tâm lý học phạm tội》 nói, những cơ cấu tâm lý của một người tội phạm: Một, phản kháng ~ ý thức xã hội (đây là trụ cột tinh thần của tội phạm); hai ; ba mạnh mẽ liều mạng, động cơ phạm tội (rất sinh động, trực tiếp động lực); bốn, có sở thích quái lạ.



Người phụ nữ trước mắt vì con trai đã chết, trái tim đã bị biến dạng một lòng muốn trả thù, đây là động cơ giết người.
Sau, khi nhìn khắp phòng, mẹ nói với cô rất nhiều lời, quan trọng là câu:



"Cẩn Chi và Tử Tuần vừa rồi có tới đây, bởi vì lần khủng này rất quan trọng nên đang khẩn trương điều tra, cho nên đều bận rộn."



Đông Lôi cũng không kinh ngạc, hai người kia là hai người đàn ông lấy sự nghiệp làm đầu, chỉ khi không còn ở đó, nhưng một ngày vẫn còn ngồi trên vị trí kia, một ngày cũng không nghĩ được, đó luôn là trách nhiệm của bọn họ.



"Anh ấy... Có sao không?"



Đông Lôi hỏi, mặc dù chuyện đã qua hai ngày, nhưng với cô mà nói, vẫn giống như chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi khẩn trương, nhất thời khó có thể khôi phục tinh thần lại.



"Con nói Tử Tuần sao?"



Cô gật đầu.



"Không có việc gì! Tốt lắm!"



Cô im lặng một chút, trái tim run rẩy theo, bởi vì nghĩ tới một người khác:



"Vậy còn, Cố Duy?"



Hà Cúc Hoa nhìn qua, không nói gì thêm.



Lòng của cô hung hăng xiết chặt:



"Chôn ở bên trong rồi sao?"



"Còn chưa tìm được!"



Nói như vậy là chạy trời không khỏi nắng rồi.



Cô im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương, khó có thể nói nên lời.



Ai có thể nghĩ đến, đường đường là Tứ thiếu gia Cố gia, sẽ có kết cuộc như vậy.



Cô nhắm mắt, trong lòng rất đau. Những oán hận đã từng canh cánh trong lòng, đều tiêu tán ——



Người a, có đôi khi nhìn rất mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với tại nạn thì hắn vô cùng yếu ớt và nhỏ bé, đơn giản có thể biến mất trong biển người mênh mông.



May mắ duy nhất có lẻ là:



Trước một giây cuối cùng của sinh mạng, có một người con gái ở cạnh hắn, như thế, dù là chết rồi, trên đường hoàng tuyền vẫn có bạn... Nếu như, trên đời này thật sự có đường hoàng tuyền… Tóm lại sẽ không cô đơn.



Mà cô có lẽ không yêu hắn sâu đậm, cho nên, trong tình huống nguy hiểm, không hề liều lĩnh giống Tổ Anh Nam.



Cũng bởi vì bên cạnh cô có Thần Huống.



Người đàn ông kia bá đạo lại quyết đoán đưa cô ra khỏi nơi nguy hiểm—— nếu không có anh, cô đã mất đi cơ hội sống sót..



Nghĩ đến đây cô nhắm mắt lại, suy nghĩ không ngừng kéo đến, sau đó cảm giác đau khổ, phức tạp, xoắn xuýt ở bên trong, cảm giác mệt mỏi từ tâm lý, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ say!