Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 484 : Ngoại truyện 74

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Trong mộng, có chút lạnh.



Lẻ loi trơ trọi đi trong băng tuyết, đưa mắt nhìn quanh, không có thành phố, không có thôn xóm, không có bóng người, cũng không có mặt trời, khắp nơi chỉ có một mảnh tro tàn, cô đi rất mệt,rất khát, rất sợ hãi.



Lúc này có người đang kêu cô:



"Lôi Lôi..."



Hình như là giọng nói của Thần Huống.



Cô ìm kiếm khắp nơi, đột nhiên anh chợt xuất hiện ở trước mặt cô kéo cô tới trong lòng anh, vuốt trán của cô:



"Sao lạnh như vậy?Ôm một cái..."



Anh ôm cô.



Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh không ngừng truyền tới.



Cô muốn đẩy anhh ra, nhưng cơ thể ấm áp đó làm cho cô tham luyến, lại không nỡ đẩy ra, mà lặng lẽ ôm chặt vào.



Phải, cô ôm chặt anh, cảm giác cả người ấm áp, tâm cũng an ổn lại.



Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, có chút mắc tiểu, cô mở mắt ra, muốn đi tolet, phát hiện thắt lưng có một cánh tay không thuộc về mình.



Sau, khi khẽ động, đã có người bước lên trước mở đèn sáng, cô đối diện với ánh mắt quan tâm của Thàn Huống:



"Sao vậy? Muốn đi tolet hay muốn uống nước?"



Đông Lôi ngây ngốc một chút, tình huống gì đây?



"Anh..sao anh lại ở chỗ này?"



"Hôm qua bận tới nửa đêm mới tới đây, chỗ này không có giường ngủ nên mới chen nằm chung giường với em, giường này cũng lớn..."



Qủa thật rất lớn, giường đôi mà!



Anh đỡ cô nói: "Có thể đi được không, anh đỡ em đi?"



Bác sĩ nói cô không có vấn đề gì, nhưng Thần Huống vẫn không yên lòng, dù sao vẫn không có tận mắt nhìn thấy cô hành động tự nhiên.



"Có thể!"



Cô đẩy anh ra từng bước đi đến tolet, quả thật đi rất đau.



Thấy cô muốn đóng cửa, Thần Huống bước nhanh ngăn lại:



"Đừng khóa cửa. Anh sẽ lo lắng. Chúng ta là vợ chồng, Lôi Lôi, đừng khách khí với anh như vậy!"



Vợ chồng?



Được rồi, bọn họ là vợ chồng, nhưng, có lẽ rất nhanh sẽ không phải là rồi...



Trong lòng cô suy nghĩ... thật mất tự nhiên



Không khóa cửa, cô giữ cửa khép lại, nhìn người con gái cả người đều bị thương trong gương, vẻ mặt phờ phạc, gương mặt xấu quá, chỗ nào xanh chỗ kia bầm, chỗ thì sưng... Thật sự nhiều tai nạn...



Mọi người nói đại nạn không chết, tất sẽ có phúc!



Thúi lắm, giả dối —— nếu không, Cố Duy cũng không...



Àizzz!



Sau,khi vệ sinh xong bước ra, màn của đã bị kéo ra, ánh mắt mặt trời chiếu vào phòng, Thần Huống đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, nội dung hình như có liên quan đến chuyện xảy ra ngày 22/9—— Chuyện ở bệnh viện Quỳnh Thành kia, xảy ra ngày 22/9 được kêu là sự kiện 922.



Thấy cô đi ra, anh nói thêm vài câu, thì cúp máy, rót ly nước đưa tới.



Cô nhận lấy uống một ngụm, nói: "Anh đi làm việc đi! sự kiện 922 đó khẳng định có rất nhiều chuyện..."



"Qủa thật có rất nhiều chuyện, nhưng cũng phải quan tâm vợ mới được... Đến, ngồi ở đó đi chúng ta nói chuyện một chút. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta cũng không có thời gian nói chuyện..."



Anh đỡ cô đi đến ngồi xuống ghế sofa.



Một bộ sofa bọn họ ngồi cạnh nhau, ánh mắt của cô rơi vào ly nước, còn anh thì nhìn cô, đưa tay vuốt tóc của cô:
Cô không muốn đi sâu vào cũng không muốn hỏi, anh càng không nói nhiều lời, chỉ trầm thấp kêu một tiếng:



"Lôi Lôi..."



“Ừ!"



Cô bình tĩnh trả lời.



"Phải hạnh phúc!"



Khóe môi cô giật giật, trong cổ họng như bị kẹt bông nghẹn ra một chữ:



"Ừ..."



"Hẹn gặp lại!"



Hắn khẽ nói.



"Hẹn gặp lại!"



Ba giây sau, hắn dứt khoác cúp máy.



Một khắc này, tâm tình của cô hỗn loạn, khi biết hắn còn sống rất mừng rỡ, lại có một cảm giác như đánh mất gì đó.



Những ngày này, cô luôn nghĩ tới chuyện không cứu Cố Duy ra, mà tự trách, mặc dù hiểu, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, cũng không phải cô muốn làm gì thì gì. Trơ mắt nhìn bọn họ gặp nạn, đó cũng là không thể làm gì được. Dù vậy, tâm tình vẫn cảm giác buồn bã.



Nhưng cuộc điện thoại này, để cho linh hồn của cô như được bình tĩnh lại, vì thế, cô còn cố ý đi miếu.



Đại nạn không chết, cuối cùng sẽ có phúc.



Cố Duy buông bỏ, chỉ cần hắn buông bỏ tất cả, nhất định có thể hạnh phúc với Tổ Anh Nam...



Còn cô?



Hạnh phúc của cô, tìm ở đâu đây?



Lúc này đối mặt với sân trường yên tĩnh, Đông Lôi thật sâu thở ra một hơi.



Về nhà hơn nửa tháng, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường học.



Sáng sớm, sau khi chuyến bay vừa đáp xuống Quỳnh Thành, cô mới gọi điện thoại cho mẹ nói: "Mẹ, con trở về đi học rồi! Bây giờ đang ở trước cổng trường đại học Quỳnh Thành..."



Mẹ cô nghe thì ngây người một hồi lâu: "Sao đột nhiên lại như vậy? Tử Tuần tới đón con hả?"



"không có! Con muốn đi học."



Thần Huống bận rộn như vậy, sao có thể nhớ rõ tới đón cô. Muốn làm mới chính phủ lại một lần nữa, anh bận không biết ngày đêm, căn bản không chú ý đến chuyện khác. Đây là cô nghe anh hai nói.



"Vậy con có gọi cho Tử Tuần chưa?"



Mẹ cô rất quan tâm tới chuyện này.



"Mẹ yên tâm, con sẽ gọi cho anh ấy!"



Cô chỉ có thể nói vậy với mẹ.



Cách buổi sáng gọi điện thoại đến bây giờ, thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt, nhưng cô vẫn chưa gọi điện thoại cho Thần Huống.



Gần đây, bọn họ cũng không có nói chuyện điện thoại.



Anh lạnh mặt với cô, cô cũng không chủ động liên lạc với anh.



Dường như đang lâm vào bế tắc.



Quan hệ này, thật sự có chút tệ, cô cũng không biết phải giải quyết thế nào.



Mỗi một lần, cô nhìn thấy Thần Huống trên tv luôn nghiêm túc, thì cô đã có cảm giác áp lực, cho nên không dám nhìn anh và không muốn nói chuyện...



Tóm lại, phiền!



Đông Lôi thở dài, không nghĩ tới nữa trực tiếp đi thư viện.