Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 801 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


“Đứng lên cho ta!”



Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo.



Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.



Ninh Mẫn vội vàng chỉnh lại vạt áo ngủ bị trễ xuống lúc giằng co, sau đó vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch, cô muốn đứng lên, nhưng ý thức càng ngày càng hộn độn khiến cô không cách nào đứng lên được, chỉ có thể nắm lấy tai cửa, dùng cặp mắt mơ màng nhìn người đàn ông được trời giáng xuống này. Từ đầu đến cuối cô nhìn không ra tâm tư của người ấy.



Điều duy nhất cô biết được là, lúc này bản thân mình đã được an toàn.



Trên bả vai Tống Minh Hạo, máu đã loang ra khiến chiếc áo màu xám của anh ta bị ướt sũng một mảng, anh ta dùng tay bịp lại vết thương, máu từ khe hở trên bàn tay từ từ chảy ra, theo ngón tay thon dài nhỏ từng giọt từng giọt một xuống sàn nhà.



Con ngươi anh ta dần hoảng loạn, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, yết hầu cũng không ngừng di chuyển, anh ta không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này: Khuôn mặt đó giống như được khắc bằng băng, lộ ra một sự lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt kia thì giống như thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể chém anh ta thành nghìn đoạn, thân hình cao lớn ấy ẩn chứa một loại khí thế dũng mãnh giống như muốn nghiền nát anh ta.



“Anh... anh tại sao lại quay về nhà tổ?”



Thanh âm đó có chút run sợ, là từ miệng anh ta phát ra sao?



Giây phút này đây, mọi sự tự tin của anh ta đều biến mất.



Tống Minh Hạo thật sự rất hận bản thân mình: như vậy thật đáng mất mặt.



Đúng, vừa gặp Đông Đình Phong, anh ta lập tức cảm thấy lo lắng, điều này khiến anh ta vô cùng thất bại. Tống Minh Hạo nghĩ đến bản thân mình cho tới bây giờ cũng được xem là một người nổi tiếng, ngoại hình đẹp, IQ cao, có năng lực, gia đình giàu có. Chỉ cần không sếp anh ta chung một chỗ với Đông Đình Phong thì anh ta chính là nhân vật có máu mặt ở Ba Thành, là kẻ người người nhìn thấy đều khiếp sợ.



Thử hỏi: Ra ngoài có ai dám coi thường anh ta?



Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Đông Đình Phong thì anh ta lập tức trở nên thê thảm.



Nếu như cả hai người cùng xuất hiện tại một buổi họp báo, thì tâm điểm chỉ có thể là Đông Đình Phong, còn anh ta vẫn mãi là lá xanh, là kẻ làm nền.



Anh ta chỗ nào cũng không bằng hắn, ví dụ như:


Có lẽ!



Có lẽ anh ta thật sự là tên khốn nạn!



Anh ta năm lần bảy lượt uy hiếp Hàn Tịnh, rồi lại dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn ủy khuất chống đỡ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy được tấm chân tình của anh ta.



Anh ta biết, anh ta không nên ép cô, nhưng anh ta say mê người phụ nữ này cũng như thân thể của cô, nên không muốn buông tay.



Cuối cùng ư? Cuối cùng thiếu chút nữa ép cô đến phát điên.



Vì thế mà có ác cảm với anh ta, cho nên khi cô được đưa đi, anh ta không thể tiến gần cô được nữa.



Anh ta cũng hy vọng cô có thể khỏe mạnh trở lại, đồng thời cũng muốn chính mình tiếp tục đi tới với người phụ nữ này, để có thể trả thù Đông Đình Phong.



Cho tới bây giờ, khi ra ngoài, anh ta bỏ ngoài tai vấn đề hôn sự, nhưng khi cô quay về nước với một vẻ đẹp kiều diễm, lại một lần nữa khiến anh ta chú ý, khiến anh ta mê muội, cho nên hôm nay khi biết Đông Đình Phong không ở bát viên, Hàn Tịnh lại trở về nhà ngủ, anh ta vội vàng xông vào.



Anh ta thích cô, chỉ là đang lúc anh ta muốn đoạt lại người phụ nữ này từ tay Thôi Tán thì lão gia đã chấm cô trở thành vợ của Đông đại thiếu.



Lão gia đã nhận định như vậy thì ai dám thay đổi?



Tống Minh Hạo nghĩ kỹ lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng cúi đầu cười, nụ cười u ám không gì bằng, giống như được phát ra từ địa ngục, từ từ ngẩng đầu lên, máu trên môi khiến anh ta có chút quỷ dị, tựa như con quỷ khát máu:



“Đông Đình Phong, tôi khốn nạn, nhưng anh cũng không phải loại tốt đẹp gì. Anh lấy cô ấy, nhưng lại chưa từng quan tâm cô ấy. Bên ngoài còn nuôi phụ nữ. Chí ít tôi là toàn tâm toàn ý thích một.... Hụ!”



Một quyền nữa lại rơi xuống, cắt đứt lời của anh ta, anh đến khi anh ta miệng đầy máu, mở miệng thì máu chảy ra.



“Dùng cái miệng thối của ngươi nói ra từ “thích” thật là dơ bẩn! Ngươi gọi như vậy là thích sao? Ngươi như vậy phải gọi là đê tiện. Tống Minh Hạo, ngươi không có tư cách giáo huấn ta.”



Vài lài của dịch giả: Trời ơi! Từ chương này thì mọi người thích rồi nha, nhưng ta dịch thì chẳng thích chút nào, 79 chương đầu, mỗi chương chưa nổi 1000 chữ, từ chương này bà tác giả chơi ta mà, mỗi chương 10000 chữ!!!!:((( Mẹ ơi, con chết đây.