Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 802 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Đối diện với kẻ bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất như Tống Minh Hạo, Đông Đình Phong từ trên nhìn xuống quát lớn, toàn thân ép người, lộ ra khí thế bất khả xâm phạm:



“Ngươi thẹn với công bồi dưỡng lão gia dành cho ngươi, thẹn với hai chữ “Hiếu, Nhân” của Đông gia truyền từ đời này sang đời khác. Tuy rằng không mang họ Đông, nhưng ngươi mang trong người một nửa huyết thống của Đông gia. Tứ cô cô làm sao lại dạy ngươi như vậy? Hễ là con cháu Đông gia, tất cả phải làm người đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nhưng còn ngươi, sao lại gây khó dễ cho kẻ yếu, * với chị dâu, lương tri của ngươi để đâu? Đạo đức của ngươi để đâu? Mẹ kiếp, ngươi thật không xứng làm ngươi mà!”



“Đúng, tôi không xứng, còn anh xứng sao?”



Tống Minh Hạo vịn vào tường, lau đi khóe miệng đầy máu, điên cuồng rống lên:



“Đông Đình Phong, tôi và anh, kẻ tám lạng, người nửa cân, có gì khác biệt sao?”



“Ngươi sai rồi! Ta không hèn hạ như ngươi...”



Đông Đình Phong một lần nữa lôi hắn lên, lạnh lùng đẩy hắn về phía sô-pha, sau đó xoay người thật nhanh, tiến lên vài bước, cầm lấy khẩu súng từ chỗ Trần Tụy, lên đạn, lần thứ hai chĩa súng vào đầu Tống Minh Hạo, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương khiến huyệt thái dương của Tống Minh Hạo không ngừng co giật.



Trần Tụy híp mắt vài phần, vội vàng chạy đến khuyên nhủ:



“Boss, vì loại ngươi này thật không đáng!”



Trên sàn nhà, Ninh Mẫn vẫn còn duy trì được vài phần ý thức, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhìn thấy anh em họ đánh nhau thành như vậy, cũng có chút hoảng hốt. Cô nghĩ không ra, một kẻ hào hoa phong nhã như Đông Đình Phong lại ôm trong mình tâm tư khó lường như vậy, thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bộ dạng cầm súng của hắn không chỉ thành thạo mà còn rất “man”, vô cùng lạnh lùng.



Đúng rồi, hắn đã từng nhập ngũ, còn được huy chương anh hùng nữa.



“Ha ha ha, Đông Cẩn Chi, thế nào, anh muốn giết tôi? Được thôi, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh dám nổ súng, thì anh sẽ phạm tội cố ý giết người, vậy hãy đợi chịu tội trước pháp luật đi! Đến lúc đó, tôi ở dưới âm phủ, anh cũng không thể dễ dàng sống những ngày tháng tốt đẹp!”



Tống Minh Hạo không hề sợ hãi, điên cuồng cười lên.



Anh ta đánh cược, hắn sẽ không nổ súng. Giết người có thể là chuyện nhỏ nhưng việc anh ta chết trong bát viên, Đông Đình Phong sẽ khó thoát khỏi rắc rối. Mẹ của anh ta sẽ không chịu buông tha!



Nhưng anh ta nhìn thấy người trước mặt có chút ngây ngốc cười lạnh, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ hỏi lại:



“Vậy ngươi có muốn thử không, xem xem cuối cùng pháp luật sẽ bảo vệ kẻ lẻn vào phòng của vợ ta muốn giết người hay là người là chồng như ta, vì bảo vệ vợ mình mà ra tay giúp người bị hại?”



Câu này khiến toàn thân anh ta cứng đờ.




“Cái gì? 20 năm?”



Tống Minh Hạo lộ vẻ khó tin, 20 năm tù thì coi như cuộc đời anh ta chấm hết, đây chính là 20 năm cao quý nhất của đời ngươi thì làm sao có thể?



“Vì một người phụ nữ mà các người khiến tôi thân bại danh liệt? Cái này thì có khác gì cái chết? Tôi không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy. Tôi muốn gặp ông...”



Anh ta không phục, ông ngoại cũng xem là thương anh ta, anh ta muốn gặp người.



Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Đình Phong móc điện thoại từ túi ra, vừa nhìn thấy số, hắn từ từ nhấc máy, giọng nói chậm chạp:



“Ông nội, có chuyện gì ạ?”



Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài của lão gia Đông Lục Phúc, sau đó là một giọng nói cứng rắn:



“Nói cho Tống Minh Hạo, suy nghĩ cho kỹ, đây là hậu quả do nó tự chuốc lấy. Một người không chỉ cần có năng lực, mà còn phải có trái tim. Không phải chỉ là trái tim giống người mà còn phải học cách làm người. Ngoài ra ta không muốn nói nhiều! Ta mệt rồi! Không muốn quản nhiều. Cứ như vậy đi!”



Tút tút tút, câu nói của ông lời ít nhưng ý nhiều, rồi lập tức tắt máy.



Sắc mặt Tống Minh Hạo nhất thời xám xịt.



“Lời của lão gia, ngươi nghe rõ chưa?”



“Nghe rõ rồi!”



Anh ta trả lời, cả người giống như bị vùi lấp dưới địa ngục.



“Nếu như ngươi còn muốn sống thì ngồi tù là cách duy nhất. Hãy giao video ra! Tiểu Trần, sau khi lấy lại bản gốc sẽ đưa ngươi đến đồn cảnh sát!”



Đông Đình Phong nặng nề nói ra một câu, trong miệng lẩm bẩm: 20 năm này là cái anh ta phải trả cho linh hồn người đã khuất.



Hàn Tịnh, kẻ hại em, tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, mong em hãy yên nghỉ.