Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 165 :

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


 *Tại khách sạn của hắn:



Hắn vì nôn nao trong lòng không ngủ được nên lấy điện thoại rồi ấn số của Zibi. Chuông đổ hồi đầu tiên thì đã có người bắt máy:



- Alô. Tao nghe đây!



- Bên đó ổn chứ? - hắn hỏi.



- Câu đó để tao hỏi mầy mới đúng!



- Ừ thì tao đang trong thời gian suy nghĩ, chuyến hàng đó tao có linh tính là nó không ổn. - hắn nằm sấp trên giường, gương mặt nhăn lại.



- Cần gì phải suy nghĩ cho khổ, hiện tại lô hàng đó đang ở một bến cảng ở Mĩ. Cho người điều tra là ra ngay thôi mà!



- Thế lực Hắc Long Bang đồng ý vận chuyển và coi sóc một lô hàng là việc không hề nhỏ. Thế nào các Bang Hội khác cũng sẽ dòm ngó, vì thế phải đảm bảo lô hàng này an toàn không được dính dáng đến các loại hàng cấm.



- Mầy khéo lo, dù có bị bắt thì mẹ Bang Chủ chỉ cần búng tay một cái. CIA* cũng không làm gì được ta!



*CIA (Central Intelligence Agency): Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Hoa Kì.



- Cái đó tao không lo, mầy không biết đến hai chữ Uy Tín hả thằng ngu? - hắn gằn giọng.



- Suốt ngày mầy cứ lo xa..... Thôi được rồi! Tao sẽ thăm dò lô hàng đó giúp mầy! Đúng là oải thật!



- Tốt nhất là vậy đi!



Hắn định gác máy, nhưng nhớ lại điều gì đó bèn nói vội vào điện thoại:



- Mà đã có tin tức gì của Gia Mẫn chưa?



- Chưa! Mầy vẫn còn nhớ cô ấy sao?



- Đùa vui nhỉ? Không nhớ cô ấy thì nhớ ai? Vợ mầy à?



- Tao thò tay sang bóp cổ mầy chết bây giờ đấy thằng khốn nạn! Tao cứ ngỡ mầy quên mất Gia Mẫn rồi chứ.



- Không! Cô ấy mãi mãi là vợ của tao và là người phụ nữ duy nhất mà tao yêu! À mà này...... Trong thời gian tao ở bên đây có một chuyện thú vị lắm! - hắn bỗng mỉm cười vui vẻ.



- Chuyện gì thế?



- Tao gặp một thằng nhóc, xinh trai cực kì nhé! Đã thế mà còn thông minh xuất chúng nữa, à....thông minh hơn cả mầy!



- Mầy so sánh cái kiểu gì thế hả? Lại dìm hàng! - Zibi ngán ngẩm.



- Haha.....Tao đùa thôi!



- Chuyện hết sức thú vị hé! - Zibi châm chọc.



- À quên mất vấn đề chính, thằng bé đó có gương mặt đẹp trai lắm! Tao cứ ngờ ngợ là mình đã gặp ở đâu mà không nhớ ra, cuối cùng hôm qua sau khi xem ảnh lúc nhỏ của tao thì mới thực sự giật mình đấy!



- Sao? Giật mình chuyện gì?



- Thằng nhỏ có khuôn mặt giống tao y như đúc, kể cả cách nói chuyện lẫn sở thích luôn. Ghê chưa? Hehe.... - hắn nhe răng cười thích thú.



- Cười con khỉ! Coi chừng lúc trước mầy chơi bời bậy bạ nên có con ngoài giá thú đấy ba! Kaka...... - Zibi vô ý đùa.



- Tao cắt lươi mầy bây giờ thằng cô hồn cát đản! Trù ẻo à? Con người ta có ba mẹ đàng hoàng, nói bậy bạ dân chúng cắt lưỡi mầy nhá!



- Mầy có tật giật mình à? Haha... Tao nói đùa mà sợ thế thì coi như đúng rồi còn gì?



- Bớt nhảm giùm cái đi mặt lừa! Thôi nha, tao cúp máy đây! Nhớ điều tra lô hàng đó càng nhanh càng tốt đấy!



- Ok.



Hắn buông chiếc điện thoại xuống chiếc giường trắng sang trọng, tay gác lên trán trong đầu lại suy nghĩ về cậu nhóc đáng yêu ấy. Cảm gần gũi, quen thuộc ấy là như thế nào?



...........................................



*Biệt thự của Lam Chánh:



- Bang Chủ! Tôi có một tin này rất hay ho! - viên trợ lí thân cận tiến vào thư phòng, nơi Lam Chánh đang gác chân lên bàn để nhấm nháp ly rượu vang đắt tiền.



- Có chuyện gì vậy? - ngẩng đầu dậy đưa mắt nhìn kẻ đối diện.



- Tôi điều tra được một số thông tin bất ngờ từ thằng bé đã đi ăn cùng với Trịnh Tuấn Anh!



Ông ta thoạt đầu tỏ ra ngán ngẩm, tiếp tục tựa đầu lên ghế nhắm hờ đôi mắt:



- Nói mau đi rồi cút ra ngoài!



- Nó tên Hoàng Tuấn Dương và chính là con trai của Hoàng Gia Mẫn!



- Cái gì??? - Lam Chánh bật dậy như lò xo, đôi măt mở trừng như không thể tin được.



- Chẳng phải chính là Nữ Quái một thời lừng danh của cái thành phố này sao? Bảy năm trước cô ta đã lấy chồng và sang Mĩ rồi mà? - Lam Chánh vẻ mặt ngạc nhiên hết cỡ đáp.



- Có một điều Ngài không biết đó chính là cô ta đã kết hôn với Trịnh Tuấn Anh và chính thức trở thành thiếu phu nhân Hắc Long Bang vào năm đó.



Vẻ mặt đăm chiêu, Lam Chánh tiếp:



- Thảo nào thời gian ấy, giới giang hồ đồn thổi lên một sự việc. Họ nói rằng Hắc Long Bang xuất hiện một Nữ Bang Chủ tương lai kế nghiệp Lý Khánh Hà, thì ra chính là Hoàng Gia Mẫn. Không ngờ thật đấy! Thế lẽ nào......... - sắc mặt bỗng chốc thay đổi, dường như đã phát hiện ra điều gì đó đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tên trợ lí.



Viên trợ lí gật đầu chắc chắn. Lam Chánh nở nụ cười ma mãnh, tà ác:



- Haha.... Được lắm! Trịnh Tuấn Anh, tao chờ ngày này đã 10 năm rồi!!!!!



- Dường như hắn vẫn chưa phát hiện ra thằng bé là con hắn, cả hai cứ như là chú cháu mới quen vậy đấy! Tôi dám chắc năm đó Hoàng Gia Mẫn đã rời bỏ hắn trong khi bản thân đang mang thai.



- Tốt lắm! Những thông tin này của người quả thật rất tốt haha......



- Cám ơn Bang Chủ!



Gương mặt cáo già toan tính, môi nở nụ cười đầy ám muội:




Nó như thường lệ đứng đợi con ở bên kia đường. Thân hình mảnh mai, cân đối đứng dựa vào chiếc môtô rất cá tính. Miệng nó lại nhai kẹo, thói quen vẫn không bao giờ thiếu.



Mãi một lúc sau, cổng trường bắt đầu vang lên tiếng ồn. Nó nhận ra lũ trẻ đã tan học nên đưa mắt tìm kiếm con trai.



Cái đầu có mái tóc màu nâu đặc trưng loáng thoáng trong đám đông. Làn da trắng trẻo cùng gương mặt xinh trai cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt nó. Đám đông phụ huynh dần dần tan ra.



Nó giơ tay lên định gọi con khi thấy thằng bé đã bước ra đến cổng trường, ai ngờ một chiếc xe hơi đen lao đến với tốc độ khủng khiếp.



Gương mặt nó trắng bệch, sợ con gặp bất trắc nên vùng chạy đến chỗ thằng bé.



Một toán người áo đen mở cửa bước xuống, tên to con nhất bắt đầu xông đến bế xốc Tuấn Dương lên.



Hoảng sợ tột độ, cậu nhóc mếu máo:



- Thả tôi ra!!!! Mẹ ơi! Mẹ ơi!



Cổng trường không còn ai, chỉ còn duy nhất đám người đó cùng với mẹ con nó.



Tuấn Dương sắp bị quăng lên xe thì bỗng:



"Bốp"



Tên to con bế cậu nhóc lúc nãy ngã nhào vì bị ăn một cú kick-back. Tuấn Dương bị hất lên cao rồi té xuống, nó lập tức ôm lấy con rồi lăn mấy vòng dưới đất. Khẽ thở phào nhẹ nhõm vì thằng bé không sao.



Đưa ánh mắt lạnh chết người nhìn lũ hung hăng kia, nó nghiến răng:



- Các người đang làm gì thế hả?



- Cô em khôn hồn thì tránh ra! Tụi này nhận lệnh làm việc không nói nhiều!



- Này thì tránh!



"Bốp.....bốp"



Nó tung những cú đá đầy uy lực, hai ba tên to con mà bị nó xử gọn trong vòng có 10 giây.



- Mẹ ơi! Cứu con! huhu.....



Nghe tiếng Tuấn Dương khóc, nó liền quay lưng lại. Một người đàn ông mang kính nắm chặt lấy cặp, tay thì đang chĩa súng vào đầu thằng bé.



- Khốn kiếp!



Nó liều mạng xông đến, ông ta chỉ nở nụ cười tà ác.



"Đoàng......phịch"



- Huhu....Mẹ ơi! Mẹ ơi! - Tuấn Dương òa khóc khi thấy vai mẹ nhuốm máu nằm dưới đất.



Nó ôm vai, gương mặt khổ sở nhìn về phía Tuấn Dương.



Lo sợ....



Hoảng loạn.....



Nước mắt trào ra, nó tự trách bản thân bất lực. Gã đàn ông đó nhếch môi:



- Vợ và con của Trịnh Tuấn Anh đều đáng tội! Haha.....



Chiếc xe đó nhanh chóng rời đi, nó ôm vai không gượng dậy nổi. Máu ứa ra ngày càng nhiều, cả người nó bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Tuy nhiên đau ngoài thì ít nhưng đau trong thì nhiều. Nó sợ mất con, nó sợ mất Tuấn Dương. Nước mắt nó giàn giụa cả gương mặt.



Một chiếc xe hơi khác đỗ xịt lại, từ trên xe một người hớt hải bước xuống. Hắn tiến đến đỡ lấy nó, vì gương mặt bị khuất nên hắn không nhận ra ngay.



- Cô gì ơi, cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?



Giọng nói quen thuộc, rất quen thuộc. Toàn thân nó trong phút chốc bỗng cứng lại.



Chẳng lẽ là.......



Nó quay mặt lại, hai ánh mắt chạm vào nhau rồi sờ ra đó.



Hơn bảy năm rồi........hơn bảy năm rồi nó đã không được gặp hắn.



Tuy vậy nhưng giọng nói của hắn, nó chưa một lần quên đi hay thậm chí nó còn nghe thấy giọng nói ấy văng vẳng trong vô số giấc mơ.



Hắn nghẹn ngào, cảm thấy như có một luồn chất lỏng chua xót dâng lên trên cổ họng. Hắn chưa một lần nghĩ bản thân và nó lại giáp mặt nhau trong hoàn cảnh như thế này.



Đôi mắt trong veo đầy mê hoặc ấy, gương mặt đẹp đẽ tự nhiên cùng với làn môi hồng thanh khiết. Chưa bao giờ hắn thôi nghĩ đến, thực sự chưa bao giờ.



Đôi môi run rẩy, đôi mắt hắn đỏ lên xót xa nhìn nhìn nó:



- Gia Mẫn! Thực....thực..... sự là em sao?



Gương mặt nó khổ sở, khẽ nhăn lại vì đau. Nhìn thấy hắn, nó lại càng đau lòng, càng nghĩ đến Tuấn Dương đang gặp nguy hiểm. Nước mắt nó không ngừng chảy dài:



- Hức....Shin à! Làm ơn.....hức.... con của em....



Câu nói lấp lửng làm hắn khó hiểu, hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại:



- Em nói gì?



- Tuấn Dương......bị....bắt cóc...



- Cái gì?



Chưa kịp định hình thì nó đã ngất đi, có lẽ do trong nhất thời bị kích động. Hắn vội bế nó lên xe, nhắm thẳng hướng bệnh viện.



Chiếc xe lao đi như điên, sẵn sàng đâm chết bất cứ ai cản đường. Hắn nắm chặt bàn tay dính đầy máu của nó, miệng không ngừng lẩm bẩm:



- Gia Mẫn! Sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em rời xa anh nữa! Anh yêu em!



Nó lâm vào trạng thái hôn mê, một giọt nước lại lăn ra từ khóe mắt. Phải chăng nó nghe được những gì hắn đang nói???