Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 166 :

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


 Sau hơn gần cả ngày hôn mê, nó mới tỉnh lại.



Đau....



Thứ duy nhất nó cảm nhận được lúc này. Nước mắt nó lại trào ra, trong lòng hoang mang cực độ.



- Tuấn..... Dương! Tuấn Dương!



- Anh đây! Em không sao chứ?



Hắn nắm lấy tay nó, trong lòng vô cùng đau đớn. Tại sao lại lâm vào tỉnh cảnh này cơ chứ?



Nó bật dậy, mặc kệ cả vết thương còn mới toanh. Nước mắt không thể ngừng rơi, bất chấp muốn leo xuống giường.



- Hức...Tuấn Dương!



Hắn vì thấy nó kích động nên ôm chầm lấy nó:



- Bình tĩnh đi mà! Gia Mẫn!



- Huhu....Shin à! Tuấn Dương của em! Tuấn Dương.... Hức... - nó bấu chặt vai hắn, thút thít không ngừng.



- Tuấn Dương sao? - hắn nắm chặt hai vai nó, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó.



- Làm ơn....hức...Làm ơn cứu con anh đi! ...Em xin anh mà Shin....



- Con của anh? Lẽ nào Tuấn Dương chính là.......



Hắn bắt đầu nhắm mắt nhớ lại gương mặt xinh trai, mái tóc nâu cùng chiếc răng khểnh kute. Tuấn Dương rõ ràng về diện mạo lẫn tính cách đều giống hắn như khuôn đúc. Khó trách vì sao thằng bé lại mang cho hắn cảm giác gần gũi, yêu mến lạ thường.



Đúng! Sự thật thì chỉ có một: Tuấn Dương là con trai của hắn.



Hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để bày tỏ cảm xúc của mình. Giọt máu của hắn, món quà vô giá mà Thượng Đế đã ban tặng.



Tuấn Dương năm nay vừa tròn sáu tuổi, đích thị là từ cái đêm hôm đó. Ngày nó bỏ đi. Nó đã giấu giếm, chia cắt cha con hắn suốt ngần ấy năm trời.



Quả thật hắn không có gì để nói, cảm giác xúc động đang dâng trào.



Nhanh chóng trở về với thực tại, con trai của hắn đang gặp nguy hiểm. Nhìn nó đau khổ, hắn cũng chẳng sung sướng gì là mấy. Gia đình chỉ vừa được đoàn tụ thì vô cớ chuyện này lại xảy ra.



- Anh xin lỗi! Anh biết lỗi rồi! Tha thứ cho anh được không?



Hắn đưa đôi mắt thành khẩn, hối hận nhìn nó. Suốt bao năm qua không khi nào hắn thôi dằn vặt mình.



Nước mắt vẫn chưa dứt, chưa bao giờ hắn thấy nó yếu đuối như vậy. Ôm nó vào lòng, tim gan hắn như thể bị ai xé ra từng mảnh.



Nó siết chặt người hắn, hiện giờ cái nó cần là một chỗ dựa. Nó không thể sống mà thiếu cả hắn và Tuấn Dương được.



- Shin à! Tuấn Dương là mạng sống của em! Em không thể mất nó...hức....



Khẽ vuốt tóc vợ, hắn cố trấn an:



- Anh nhất định sẽ cứu con về mà! Đừng khóc nữa, không sao đâu!



Nói là nói vậy nhưng hiện giờ lòng hắn đang nóng như lửa đốt. Đã cố cho người điều tra nhưng cả ngày trời sao vẫn chưa có tin tức nhỉ?



Ôm nó vào lòng, hắn biết nó đã tha thứ. Trách nhiệm của hắn là phải bù đắp lại cho hai mẹ con trong suốt thời gian qua.



...............................................



Sau khi tiêm thuốc an thần, nó chìm vào giấc ngủ sâu. Tuy nhiên hốc mắt vẫn hồng lên vì khóc quá nhiều. Hắn ngồi bên cạnh vuốt tóc nó, trong lòng không khỏi xót xa.



Áp bàn tay trắng mịn kia lên mặt, hắn nhận ra bản thân còn quá may mắn khi tìm thấy nó trong vô số con người. Đặc biệt, hắn đã có con. Con trai hắn lớn và rất giống hắn nữa.



Khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng thấy không có gì quan trọng hơn hai mẹ con nó.



Chiếc điện thoại trong túi rung lên, hắn nhấc máy:



- Alô.



- Chào Bang Chủ! - cái giọng nói vừa quen vừa lạ khiến lòng hắn bất an.



Hắn khẽ bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới tiếp tục áp điện thoại vào tai:



- Ông muốn gì đây? - lại là chất giọng lạnh tanh ấy.



- Chuyển hàng hoặc con trai cậu làm mồi cho cá mập! Haha....



- Ông.....



Hắn nhất thời tức giận, hận không thể cho ông ta một phát súng vào đầu. Dám đụng đến bảo bối Tuấn Dương của hắn, quả thực chán sống rồi.



Tuy nhiên, trong tình thế này hắn không thể manh động. Thôi thì tới đâu tính tới đấy.



- Lô hàng đó đã cập một bến cảng ở New York, chỉ cần có lệnh của tôi thì sẽ được vận chuyển đi ngay. Trước tiên ông thả con trai tôi ra đã!



- Khi nào nhận được tiền giao dịch từ đối tác, tôi sẽ trao trả thằng bé lại cho cậu! Nên nhớ đừng bao giờ lật lọng hoặc từ chối tôi, nghe rõ chưa Bang Chủ miệng còn hôi sữa? Haha.........



- Ông.... Thôi được! Cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến gặp ông!



- Haha.... Vậy tôi sẽ thông báo sau, chào nhé! Hahaha.....



- Khoan đã...alô....



"Tút.....tút.....tút"



Hắn cúp điện thoại, gương mặt cực kì khó coi. Con trai hắn..... Dám bắt cóc con trai hắn để gây áp lực.... Quả thực ông ta hết thương má rồi.



Cố định thần, hắn trấn an bản thân thật nhiều. Chỉ cần chuyển hàng thì sẽ không sao. Đúng vậy! Lô hàng nhỏ nhoi đó sẽ giúp Tuấn Dương được an toàn.



Hắn he hé cửa nhìn nó, gương mặt thiên thần đang say giấc. Hắn chầm chậm khép cửa lại rồi bước đi.



.......................................



*Tại một nơi khác:




- Khử chúng luôn đi!



- Vâng.



"Phịch.....phịch"



Tiếng động lạ phát ra khiến Lam Chánh và tên cận vệ ngừng bước. Chưa kịp định hình thì đã lãnh một cú đá từ đôi bốt cao gót kia.



Tên cận vệ ngã xuống bất tỉnh. Lam Chánh nhìn mấy tên gác cửa nằm lăn lóc thì hoảng hồn.



Nó một tay ôm vai, gương mặt hơi tái nhưng ánh nhìn lại tràn đầy sát khí:



- Ông biết đánh vần....chữ Hoàng Gia Mẫn chứ?



Luồn âm thanh trong trẻo nhưng rợn tóc gáy vang lên. Đơn thân độc mã, đám cận vệ của ông ta đã bị hạ sạch chỉ bởi....một phụ nữ.



- Hoàng Gia Mẫn!!!! Tại sao.... cô....lại....



Nó nhếch môi, một nụ cười nửa miệng bất cần:



- Biết cái giá sẽ trả khi đụng đến chồng và con của Hoàng Gia Mẫn này là gì không?



- Cô.... 



@



Chưa để ông ta nói, nó nhào đến tung một cú đá muốn lấy mạng người. Đôi mắt nó trở nên khát máu như một con dã thú. Có lẽ cơn giận đã lên đến đỉnh điểm.



"Bốp"



Lam Chánh kịp thời né sang một bên, chiếc bàn gỗ sau lưng ông ta nát vụng. Thử tưởng tượng nếu ông ta lãnh cú đá đó chắc sẽ nát y như cái bàn mất.



Cởi chiếc áo vest vứt sang một bên, ông ta gầm gừ:



- Tao sẽ cho cả ba đứa mầy đoàn tụ!!!!!



Cả hai lao vào quật nhau, một trận đấu gay cấn diễn ra.



Hắn cố siết chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Tuấn Dương, tuy nhiên viên đá dưới chân thằng bé đang hút cạn sức lực của hắn. Cộng hắn, Tuấn Dương với viên đá lại, một cánh tay làm sao chịu nổi gần cả trăm ký cơ chứ.



- Ba ơi! Con nghĩ ba sẽ mau chóng đuối sức nếu chúng ta cứ duy trì tình trạng này đấy! - gương mặt nghiêm túc ra dáng "một người đàn ông", Tuấn Dương quẹt nước mắt nói.



Mồ hôi hắn đang chảy xuống, ướt cả khuôn mặt anh tuấn. Tuy nhiên vẫn cố nặn ra một nụ cười với con trai:



- Không...sao... Ba chịu... được!



Nó do bị thương nên có phần yếu hơn thường ngày, tuy nhiên vẫn quyết phân thắng bại với lão già kia.



Ông ta cũng không phải loại tầm thương, võ công cũng thuộc dạng thâm hậu. Nó tung những cú đá cao liên tiếp, ông té né được và xoay người thật nhanh đá vào mặt nó.



"Bốp"



Máu rỉ ra ở khóe miệng, vết thương ở vai hơi nhói lên vì bị va đập mạnh. Tuy nhiên khi nghĩ đến hắn và Tuấn Dương, một luồn sức mạnh vô hình lại len lỏi trong cơ thể nó.



Cố đứng dậy, mím chặt môi. Mái tóc đỏ bay trông gió một cách vô tình khiến người đối diện cũng phải phần nào lạnh người.



Nó bay lên không trung, một cú đá chuẩn không cần chỉnh ngay vào đầu đối thủ. Lam Chánh chới với lùi ra sau mấy bước, ông ta đưa tay xoa gáy, mặt nhăn lại.



Nhóc Tuấn Dương giơ đồng hồ lên xem rồi bảo:



- Đã hơn 6 trôi qua rồi! Dựa theo Lí học, ba đang tác dụng vào con một lực có phương thẳng đứng và chiều hướng lên, tuy nhiên hai cha con cứ đong đưa tại chỗ như thế này là do có một lực khác cân bằng với lực kéo cánh tay ba. Cái đó gọi là trọng lực thì phải. Theo tính toán, lực cánh tay ba sẽ được giới hạn trong một khoảng thời gian với một vật có một khối lượng nhất định nào đó và con chính là ví dụ điển hình. Viên đá này mang một khối lượng xấp xỉ hơn 3/4 khối lượng cơ thể con đồng nghĩa với việc lực của cánh tay ba sẽ bị giảm sớm hơn dự định, mấu chốt là nếu làm khối lượng giảm lại thì ta sẽ cầm cự được thêm một khoảng thời gian nữa. Con nói đúng không ba???



- A... Nhóc con! Hơ.. Ba sẽ buông tay con vì..... giật mình đấy! Con học đâu ra mấy cái thứ đó...vậy?



- Trên tivi.... Chương trình Vật Lí lớp 6! - Tuấn Dương chớp chớp mắt, hồn nhiên đáp.



- Oh my god! Con trai tôi! Con mà rơi xuống biển.....thì.... đúng là một tổn thất lớn của nhân loại! - hắn mím môi, tuy là đang gồng hết sức nhưng vẫn cố cười với con.



- Ba mau phụ con tìm cách cắt đứt cái viên đá đang cột vào chân con đi!!!!! - thằng nhóc cuống quýt.



- IQ của con đúng là ẩn số! Ba sắp sốc đến chết rồi đây!!!



Tuấn Dương như cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc ngước lên nhìn ba nó:



- Nói cho con biết, có phải ba đang gượng hết sức và sắp không chịu nổi nữa rồi không?



- ... Đúng là... không gì giấu được con!!!! Một cánh tay của ba có lẽ không.... đủ để chúng ta.... sống....!



- Ba này! Sao ngày thường không chịu chơi thể thao chứ??? - Tuấn Dương nhăn nhó trách ba nó.



- Uầy.... Ba tập thể hình thường xuyên lắm đấy!!!!! Giữ con được hơn tám phút còn gì! Nói là con yêu ba đi!!!! - hắn tha thiết nhìn con trai, trong lòng cứ nghĩ đây là lần cuối.



- I love you so much!!!!



- Sốc tập 2! Biết nói... tiếng anh nữa cơ đấy!!!! - hắn cười cười.



Máu miệng Lam Chánh ứa ra khi vừa hưởng mấy cú đấm liên tiếp vào bụng, ông ta nửa ngồi nửa quỳ thở dốc. Nó nhân cơ hội bay đến làm ông ta không kịp tránh, thế là tiếp tục ăn một cú đá nữa.



Cánh tay hắn đang dần rụng rời, không còn chút sức nào để gồng cả. Khẽ nhìn con trai, hắn mỉm cười:



- Kiếp này chúng ta chỉ được làm cha con có mỗi một ngày con nhỉ?



- Con biết ba đã gắng hết sức! Thôi thì chấp nhận số phận! - Tuấn Dương cũng cười với hắn.



- Ba không chịu nổi nữa, cánh tay của ba kiệt sức rồi!



- Ba cứ buông đi, dù sao hai chúng ta cũng đâu chết một mình, hai trở lên là số nhiều rồi!



- Ba xin lỗi, nếu có kiếp sau thì nhớ làm con của ba nữa nhé!



- Vâng.



Cánh tay bám trên lan can lỏng dần, lỏng dần và cuối cùng là buông hẳn. Hai cha con vẫn nhìn nhau, ánh nhìn không bao giờ dứt.