Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 167 :

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


 "Bặt"



- Chưa có sự.... đồng ý của tôi.... Ai cho hai người chết hả???



Gương mặt nó tái méc, đầy mồ hôi. Cánh tay kia đang cố nắm lấy tay hắn.



- Gia Mẫn?



- Mẹ?



Hai cha con ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn ngạc nhiên nhìn nó.



- Sao em lại tìm được đến đây? - lòng hắn đầy thắc mắc.



- Đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh đấy!



Nó dùng một sợi dây thừng gần đó cột vào hông của mình rồi cột vào một cái gì đó chắc chắn, sau đó tiến đến lan can may là kịp nắm lấy tay hắn. Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.



- Em sẽ chịu đựng nổi chứ? Nặng lắm đấy!!!!



Mồ hôi lạnh của nó toát ra, gương mặt càng tái hơn. Nó lắc đầu:



- Không sao đâu! Bám lấy tay em đi!!!!



Hắn nắm vào cánh tay của nó để nó đỡ phải dùng sức. Tuy nhiên chắc hẳn tình hình này sẽ không duy trì được lâu.



Khỉ thật! Chiếc du thuyền lại đang ở giữa biển thì biết cầu cứu ai bây giờ?



- Anh nghĩ nếu Tuấn Dương không có viên đá dưới chân thì ta có thể đưa con lên trên trước!!!!



- Thế... anh làm ơn... nghĩ cách đi! Em.. không muốn mất anh và con đâu!!!!



- Mẹ!!!



Hắn và nó nắm tay nhau, tay còn lại của hắn thì nắm tay Tuấn Dương. Quả thật muốn cầm lấy cái gì đó sắc nhọn cũng không được.



Người nó bắt đầu yếu dần đi, lòng hắn lại hoang mang cực độ. Tuấn Dương giơ cánh tay còn lại lần mò lên người ba nó rồi thốt lên:



- Thắt lưng ba có cái gì cứng quá!



Hai mắt hắn sáng lên, nghĩ ra rồi! Nhưng còn phải trông cậy vào con trai.



- Tuấn Dương! Lập tức móc cái đó ra!



Nhanh như cắt, Tuấn Dương đã cầm lấy khẩu súng ấy. Nó hoảng hốt:



- Shin à! Sao lại bảo Tuấn Dương cầm mấy cái đó? Nguy hiểm lắm!



- Đường cùng rồi!!!! - hắn quay xuống căn dặn con trai. - Con nhớ cầm cho chắc đấy! Nghe cho kĩ những gì ba nói đây, lên đạn và bắn đứt sợi dây ở chân con đi.



Hơi thở nó dần dần trở nên khó nhọc, gương mặt hơi mệt nhìn hắn:



- Những thứ đó khó lắm! Con sẽ không làm được đâu!



"Cạch.......Đoàng"



Cây súng bóc khói, gương mặt của nó và hắn đần ra tại chỗ. Tròng mắt thì sắp lọt luôn ra ngoài.



Ngạc nhiên........



Shock............



Tuấn Dương vô tư ngước lên hỏi:



- Lên đạn và nổ súng là thế đúng không ba mẹ?



Trông thằng nhóc chẳng có vẻ gì là hoảng sợ vũ khí. Nó còn rất bình tĩnh và thuần thục nữa là đằng khác. Ngoài sức tưởng tượng, nó và hắn á khẩu.



- Ba mẹ! Trả lời con đi chứ!



- Ờ... Ờ... đúng rồi! Tốt lắm con trai! Thử lại phát nữa đi, cố gắng làm đứt sợi dây đó!



Ngón tay bé nhỏ luồn vào cò súng, sau đó chĩa thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào sợi dây đang đu đưa kia.



"ĐOÀNG"



"TÕM"



Nụ cười trở về trên môi hắn, viên đá kia lọt xuống biển rồi. Trút bớt được trọng lượng rồi.



Nó cười trong nước mắt:



- Quả không hổ danh là con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang!



Hắn kéo Tuấn Dương lên, nó thì giơ một cánh tay ra như chờ đợi. Tuấn Dương nhanh tay bám vào cánh tay của mẹ. Nó nhăn mặt, sức nặng ở cả hai cánh tay tăng lên rồi. Nó sẽ không chịu nổi đâu.



Máu từ ống tay áo của nó chảy ra ướt cả bàn tay hắn. Vết thương trên vai bị rách miệng rồi, nó đang kiệt sức.



- Gia Mẫn! Buông tay anh ra mau lên!!!! - hắn hét.




- Cháu không rõ nhưng chắc chắn là cao hơn chú!



"Rầm"



Zibi té ghế chập 2. Quả thật rất lém lỉnh nha, hắn đúng là may mắn khi có cậu con trai thông minh như thế.



Tuấn Dương nhe răng cười toe toét, đối thủ của Zibi đây rồi. Anh gầm gừ:



- Nè, sao cái gì nhà ngươi cũng biết hết vậy?



- Không rõ nữa, chỉ biết nếu nghe một lần thì có thể ghi nhớ ngay!



- Rồi ta sẽ dạy bảo nhà mi sau, thời gian còn dài! Hừ!



- Thế thì cháu đợi, thôi cháu đi mua cháo cho mẹ đây! Bye chú nha, cũng đẹp trai nhưng không bằng ba cháu và cháu!



- Grừ... Cái thằng....



Tuấn Dương cười tinh nghịch chạy vụt đi, sau đó cầm hộp cháo nhanh chân trở về phòng bệnh của mẹ.



............................................



Cánh cửa bật mở bởi đôi bàn tay bé nhỏ, vừa thấy Tuấn Dương thì mọi hoạt động trong phòng đều im bặt. Ai cũng đưa ánh mắt thích thú, tò mò nhìn cậu bé mới tí tuổi đầu đã ra dáng mỹ nam.



Tuấn Dương thấy cả đống người lạ nhìn mình thì cũng đực ra tại chỗ. không tiến không lùi.



- Chà...chào.. các.. cô chú!



Ailee thích thú reo lên:



- Oa, đẹp trai quá! Shin, mẹ Bang Chủ sinh con thứ hai khi nào vậy?



Cằm tất cả muốn đụng đất bởi câu nói "hồn nhiên như cô tiên" của Ailee. Tuy vậy, nhưng Ailee vẫn ngồi xuống dang tay ra:



- Chào em, chị là chị họ của em! Đến đây nào!



Tuấn Dương chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cái cô "đẹp gái mà bị khùng" trước mặt.



- Bà điên nó vừa vừa phải phải thôi bà chị! Con trai của tôi đấy, ở đó mà con thứ hai. Mẹ Bang Chủ mà nghe thấy chắc vui lắm!!! - hắn châm chọc khiến cả phòng cười rộ lên.



- Cái gì? Có khi nào? Gia Mẫn bỏ đi sao có được? - Ailee không giấu nổi ngạc nhiên.



- Bí mật! - nó và hắn đồng loạt đưa ngón trỏ lên miệng.



- Tuấn Dương, lại đây với mẹ nào! - nó giơ tay vẫy vẫy.



Tuấn Dương nhanh nhẹn chạy đến đưa hộp cháo cho nó:



- Con mua cháo rồi đây này! Mẹ ăn đi cho nóng!



- Oa, cám ơn con trai! Mà tiền ở đâu con mua thế?



- Chú Zibi đấy! Bỗng dưng lúc nãy bắt cóc con xuống căn tin, hỏi toàn những thứ trên trời dưới đất. Cuối cùng lại bảo con đi mua cháo cho mẹ!



Hắn ôm bụng cười sằng sặc, sau đó quay sang tiểu bảo bối:



- Con hạn chế lại gần thằng đó đi là vừa, nó mắc chứng rối loạn tâm sinh lý đấy! Thỉnh thoảng bày ra mấy cái trò ương ương dở dở giống y như mấy đứa tâm thần vậy. Chắc là nó muốn thử con đây mà!



Mọi người bật cười, nhưng cười lớn nhất lại là hai mẹ con của Mỹ Nghi. Công nhận sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vợ con tốt thế đấy.



Zibi bước vào, tất cả bỗng im bặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên đâu đó vẫn còn có những tiếng động nhỏ phát ra vì cố nhịn cười. Lườm Tuấn Dương một cái, Zibi tiến đến đứng cạnh vợ và con.



Như nhớ ra, Tuấn Dương liền hỏi:



- Ba ơi, các cô chú này là ai vậy ạ?



- À để ba giới thiệu nhé! Đây là chú Zibi và cô Mỹ Nghi, bạn thân của ba mẹ. Cậu nhóc đó tên Zico!



Tuấn Dương nhảy phóc xuống đất tiến lại phía cậu nhóc tròn trĩnh có gương mặt trắng hồng chìa tay ra:



- Chào em, anh là Hoàng Tuấn Dương!



- Em là Zico, chào anh! - đôi bàn tay có mấy ngấn nhỏ xíu vụng về bắt tay anh, môi cười toe toét.



Hắn quàng vai nó, nhíu mày:



- Ta nên đổi con tên thành họ Trịnh em nhỉ?



- Em cũng nghĩ vậy, Trịnh Tuấn Dương nghe vẫn hay hơn!



Hắn lại tiếp tục phần giới thiệu của mình:



- Đây là chú Zino em trai của chú Zibi, cô Bảo Hân là vợ của chú Zino đấy!



- Con chào cô chú! - Tuấn Dương cúi nhẹ người, Bảo Hân mỉm cuwofi thích thú.



- Anh.... đẹp trai quá! - một giọng nói non nớt cực kì dễ thương vang lên, Tuấn Dương quay sang thì thấy một cô bé đang trân trân nhìn mình.