Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1000 : Vô đề

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Vừa nghe thấy có thể động thủ, đám đệ tử luôn lẽo đẽo luôn bám ăn theo Nhạc Tử Bằng còn có thể đứng khoanh tay được.



Một đám người tầm bảy tám người, xông lên về phía Dương Thần.



Trinh Tú không có chút lo lắng gì cho sự an nguy của Dương Thần, mà chỉ cảm thấy đáng thương cho đám nhãi ranh này.



Dương Thần lúc này rõ ràng đã chuyển sang thế “ Cơ bắp”, hắn đã nói phải đổi hiệu trưởng trường này, thì ai cũng không ngăn cản nổi.



Mấy tên nhãi ranh xông lên, chưa đợi nắm đấm giáng được vào mặt Dương Thần, Dương Thần không thèm nhìn lấy một ai, nghiêng người dẫm chân ngay tại chỗ, xoay người mũi chân đảo qua đầu bối bọn nam sinh.



Đám người này dựa vào mối quan hệ với Nhạc Tử Bằng cho nên mới vào được học trong trường này, tuy rằng học hành chẳng ra gì, nhưng đánh nhau thì vào loại xuất chúng, bọn chúng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, ngay cả nhìn cũng chưa được rõ, thì hai chân đã khụy xuống quỳ dưới đất.



Dương Thần tất nhiên là không thực sự ra tay với bọn nhóc, trước mặt nhiều học sinh như vậy mà đánh cho sứt đầu chảy máu, cứ cho bản thân không thèm quan tâm, thì sau này Trinh Tú sẽ bị mọi người nhìn một cách dị nghị.



Cho nên chỉ cần một cái xoay người linh hoạt, cho bọn nhóc này tê liệt mà phải quỳ xuống trước mặt mọi người, đối với bọn coi trọng sĩ diện này mà nói, tuyệt đối là một nỗi nhục tâm lý cực lớn.



Nhạc Tử Bằng nhìn hai đến nỗi dại cả hai mắt, gã dựa vào bố là Nhạc Vĩ Binh cho nên cũng đã được chiêm ngưỡng sự dũng mãnh của quân đặc chủng, nhưng chưa từng thấy có một thân thủ nào bất phàm như Dương Thần ngay cả nhìn cũng không thèm.



Chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thì đám đệ tử đã quỳ hết xuống.



Tuy rằng trong lòng đã phục sát đất, muốn quỳ xuống bái làm sư phụ, nhưng Nhạc Tử Bằng tự mình biết rằng chuyện này là không thể nào.



Nhìn thấy Dương Thần đang bước về phía gã, Nhạc Tử Bằng theo bản năng lùi lại về phía sau, nhưng nghĩ như thế thì càng không được, nếu như vậy thì bản thân há chẳng phải quá yếu đuối sao, sau này sao có thể ngẩng mặt lên được nữa.



Thế là ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nói to:



- Đánh cũng giỏi đấy chứ, có tài thì đợi bố tôi phái người đến đánh cho anh đến tàn phế thì thôi.



Dương Thần mặt nghiêm túc, hỏi:



- Bố ngươi ở đâu, dẫn tôi đi gặp lão ta.



Nhạc Tử Bằng sửng sốt, nghĩ trong lòng chắc tên này bị thần kinh, lẽ nào lại muốn đi gặp bố của gã để nói là nên thay hiệu trưởng đi.



- Bố tôi sao có thể muốn gặp là gặp.



Nhạc Tử Bằng khinh thường nói.


Nhạc Vĩ Bình nói.



- Chỉ có chuyện này? Anh giao cho cảnh sát xử lý là xong, còn phái A Nhạc đi làm gì?



Phương Trung Bình dở khóc dở cười.



- Mặc dù tên nhóc này chẳng được tích sự gì, nhưng lại là thằng con trai duy nhất của tôi, bị người ta đánh dễ dàng như vậy há chẳng phải nói là con trai Nhạc Vĩ Bình dễ bị ức hiếp hay sao?



Phương Trung Bình cười nhăn nhó:



- Anh làm như vậy liệu có làm hư Tử Bằng, dù sao nó cũng là nam nhi.



Nhạc Vĩ Binh thở một hơi nặng nề:



- Tôi biết thằng nhóc này ở bên ngoài làm một số chuyện hơi quá, nhưng còn trẻ động chân động tay chút cũng có gì đâu, con trai tôi tính nết vốn không phải là xấu.



Phương Trung Bình trong lòng có chút khinh thường nhưng mặt vẫn rất tươi cười gật đầu, bản thân không có lý do gì mà phải trêu ngươi hai cha con họ, con gái yêu quý của mình không gây ra họa là được.



- Đúng rồi, tôi cũng lâu lắm rồi không gặp Tử Bằng nhà tôi, hay là trưa nay cùng đi ăn bữa cơm, dẫu sao sau này Tử Bằng và con gái tôi cũng là bạn học.



Nhạc Tử Bằng đứng dậy nói.



Phương Trung Bình lập tức cảnh giác cười nói:



- Đường Đường nhà chúng tôi đã có hẹn ước với Viên Dã nhà họ Viên rồi, anh đừng có suy nghĩ nữa.



Nhạc Vĩ Binh không vui nói:



- Anh mới là người suy nghĩ, tôi không muốn tìm một cô con dâu không biết nghe lời như vậy, chỉ có nhà họ Viên là muốn thôi, đi đi đi, tôi muốn đi xem, ai mà lại dám đánh con trai Nhạc Vĩ Binh tôi.



Phương Trung Bình trong lòng có chút bi ai, gã này tuy rằng bình thường bộ dạng tao nhã ôn hòa, nhưng khi có chuyện lại tính tình bộc phát.



Si tình với vợ, sau khi vợ sinh đứa con này xong liền qua đời, mười mấy năm trời vẫn ở vậy không đi bước nữa, yêu đứa con trai duy nhất hết mức.



Không biết hôm nay ai lại đen đủi, không đánh ai lại đi đánh con trai của chiến hữu xưa, đúng là đen đủi.



Vừa nghĩ tới thân thủ khí lực của đám vệ sĩ A Nhạc, trong lòng Phương Trung Bình phát run.