Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1033 : Hồng nhan tóc bạc phơ

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Yến Tam Nương đau khổ nhìn Dương Công Minh:



- Còn có thể làm gì nữa đây, đã bị anh cả và chị hai tôi phát hiện ra, sớm muộn gì cũng phải về. Lúc này mà về, còn có thể để sự việc này lắng xuống, như vậy cũng đáng.



Dương Thần thở dài, Yến Tam Nương nói đến điều này, bản thân còn hữu dũng vô mưu mà ngang ngược vậy.



Thu Quỳ Thủy trên tay lại, Dương Thần bước tới bên cạnh anh em Yến Phi Vân.



Dù sao Yến Phi Vân cũng ngang ngạnh, hồi phục lại, miễn cưỡng đứng dậy, có vài phần sợ hãi, nhìn Dương Thần.



Dương Thần cũng không chú ý đến thần sắc của ông ta, nói:



- Từ nhỏ tôi đã hiểu một đạo lý như thế này, muốn sống tiếp thì cần phải dựa vào thực lực của bản thân. Nếu như chỉ trông chờ vào sự cứu giúp của người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết.



Vì vậy, hôm nay cho dù tôi có chết trong tay các người thì cũng sẽ không chấp nhận việc bản thân được Yến Bà Bà cứu.



Nhưng các người không giống nhau, tôi nể Yến Tam Nương nên hôm nay giữ lại tính mạng của các người. Đương nhiên, nếu như các người cảm thấy bị sỉ nhục, còn muốn chết thì tôi có thể hoàn thành tâm nguyện của các người.



Dương Thần nói rất thẳng thắn, nhưng lại không có chút dọa nạt nào cả, cũng chính vì giọng điệu bình thản như vậy mà mới khiến cho hai anh em nhà này cảm thấy rất chân thực.



Nếu như từ chối được cứu thì bọn họ thực sự sẽ chết.



Cho dù bọn họ cảm thấy sau khi chết, cha bọn họ sẽ báo thù cho bọn họ. Nhưng nếu bọn họ chết rồi thì báo thù còn ý nghĩa gì nữa.



Vì vậy, bọn họ tiếp tục sống! Cho dù có không cam lòng nhưng sớm muộn gì cũng có cơ hội báo thù rửa nỗi nhục này.



- Xem ra ngươi rất lợi hại.



Sắc mặt Yến Phi Vân tái nhợt nói:



- Hôm nay ta nhận thua, nhưng ta nhất định phải hỏi cho rõ, tại sao ngươi có thể phá được Không Minh Kiếm của ta?



Đây mới là điều mà ông ta không cam lòng.



Không Minh Kiếm của mình đột nhiên thất bại!



Dương Thần cười khẽ nói:



- Cái này không thể nhìn được.



Nói rồi, chỉ chỉ vào đầu mình:



- Ta cảm nhận thấy.



- Cảm nhận?



- Không sai.



Dương Thần nói:



- Nói thì ngươi cũng chưa chắc đã hiểu, cho dù kính tượng ẩn nấp của ngươi có lợi hại thế nào, nhưng chỉ cần người của ngươi còn tồn tại thì không giấu nổi trời và đất. Bất kỳ một sự biến hóa nào của Thiên Địa Chi Lực đều sẽ vì sự chuyển động của ngươi mà sinh ra dao động. Ta chỉ truy lùng theo dấu vết không tầm thường đó mà thôi.
- Tam Nương, cảm ơn.



Yến Tam Nương khẽ run run, nhưng lại có chút đắng cay nói:



- Lão gia…cám ơn cái gì?



- Cám ơn cô đã âm thầm ở bên cạnh tôi bảo vệ cho tôi nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện như vậy. Cảm ơn cô đã tình nguyện vì nhà họ Dương của tôi để hạ mình, sống cuộc sống như người cấp dưới. Cũng cảm ơn cô đã khiến cho phu nhân của tôi khi đi rồi cũng cảm thấy an tâm…



Yến Tam Nương rơi nước mắt:



- Lão gia, đây đều là những việc mà tôi nên làm.



- Không, đây không phải là những việc mà cô nên làm.



Dương Công Minh lắc đầu đau khổ nói:



- Là tôi không biết xấu hổ, mặt dày, không có lương tâm, đã hại cô.



Yến Tam Nương vội vàng lắc đầu:



- Lão gia nhất định không được nói như thế. Sao có thể nói là lão gia hại tôi chứ, tôi rất vui khi ở đây.



Dương Công Minh lại nói:



- Tam Nương, tôi chỉ hi vọng cô sẽ không hận tôi…Tôi biết cô có thể ở nhiều năm như vậy là vì cái gì, nhưng…tôi không còn cách nào khác mới phản bội cô. Năm đó tôi không thể chấp nhận cô, bây giờ cũng đã gần này tuổi rồi, càng không thể hại cô được…



Nghe đến đó, Yến Tam Nương nhắm nghiền hai mắt lại.



Dương Công Minh dường như cuối cùng cũng đã nói ra được, như trút được gánh nặng.



- Cũng may, cô vẫn còn xinh đẹp như vậy, ha ha…



Dương Công Minh cười nói:



- Lần này, sau khi cô trở về, e rằng sẽ không có lần sau gặp lại, tính mạng già này cũng không còn bao nhiêu năm nữa, mà cô thì lại còn có tương lai phía trước.



Lãng phí bao nhiêu năm ở bên một ông già như tôi, như vậy đã quá nhiều rồi. Sau này hãy đối tốt với bản thân mình đi, đừng nhớ về nơi này nữa.



Càng nói thì nước mắt Yến Tam Nương càng chảy không ngừng.



Dương Công Minh dường như cũng không còn sức lực nữa, cuối cùng cũng cắn răng nói ra hai chữ.



“ Bảo trọng!”



Dưới bầu trời đầy sao, không gian dường như dừng lại.



Mênh mông bát ngát, trong nháy mắt, hồng nhan còn chưa già, người đàn ông năm đó còn oai hùng, nay đã tóc bạc phơ.



Dường như chưa từng trải qua.