Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1034 : Trong óc có gắn bộ phận quan trọng

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


- Ông xã, anh đã nhìn lâu vậy rồi, ngây ra làm gì vậy?



Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần nhìn chằm chằm vòng tay Phượng Tường trong tay mình, cũng không đáp lời, có chút bực mình.



- Anh… anh nói gì đi!



- Anh không nói cũng không buông tay em ra à!



- Dương Thần!



- Còn không nói gì, em và anh phân phòng ngủ!



- A? Đừng mà!!



Dương Thần bật người tỉnh lại, ngượng ngùng cười nói:



- Nói gì vậy, làm gì có chuyện đêm hôm lại đi phân phòng ngủ.



Lâm Nhược Khê trợn mắt, lẽ nào người này trong óc có gắn bộ phận quan trọng gì, không đề cập đến chuyện này thì hắn không thèm phản ứng sao?



- Anh rốt cuộc là nhìn cái gì vậy?



Lâm Nhược Khê phiền muộn hỏi.



Dương Thần thở dài:



-Nhược Khê, cái vòng tay Phượng Tường này theo lý thuyết là một pháp bảo hộ thân, nhưng lúc nãy em rõ ràng bị lão tặc kia tấn công, sao nó lại không phản ứng chứ?



Lâm Nhược Khê vừa nghe cũng lập tức nghi hoặc.



Đích xác, theo lý thuyết thì chiếc vòng này có thể bảo vệ bản thân, lúc đầu thiếu chút nữa bị Ninh Quốc Đống xâm phạm cũng là nhờ uy lực của pháp bảo này.



- Lẽ nào… lúc nãy em chưa đủ bị nguy hiểm?



Lâm Nhược Khê suy đoán.



Dương Thần lắc đầu:



- Yến Phi Vũ uy hiếp kinh khủng hơn Ninh Quốc Đống nhiều, theo lý thuyết sẽ không như vậy.



Trong lúc nhất thời, đôi vợ chồng nhìn chằm chằm vòng tay Phượng Tường, có phần đờ ra.



Đúng lúc này, từ phía hành lang xa xa, Yến Tam Nương từ từ bước thong thả đến.


- Tôi cho rằng bọn họ cũng chỉ là mượn cớ, trốn tránh trách nhiệm, cứng đầu mà tu luyện, chẳng trách người Hồng Mông bây giờ chẳng còn cần thể diện, thấy cái tốt liền muốn cướp lấy, hóa ra vốn chẳng có hình tượng mà giữ…



Yến Tam Nương gật đầu nói:



- Không sai, chính là như vậy, mọi người đã từ bỏ ý chí của lớp trước, Hồng Mông đã không còn là Hồng Mông trước đây.



- Thế nhưng…



Dương Thần nhíu mày nói:



- Yến bà bà nói với tôi những điều này, là vì sao vậy?



Yến Tam Nương hé miệng cười nói:



- Cậu Thần… Tôi nói những điều này cho cậu nghe, bởi vì tôi nghĩ, cậu là người duy nhất có thể có năng lực làm tất cả mọi người thay đổi.



- Làm tất cả thay đổi?



Dương Thần càng không giải thích được.



- Không sai.



Yến Tam Nương khẩn thiết nói:



- Tôi mong muốn có một ngày, cậu có thể tẩy trừ một lượt Hồng Mông, phá bỏ cái chủ trương “thiên địa bất nhân” này, những người cố ý chiếm tài nguyên của Hồng Mông, tự tư tự lợi, tất cả đều tiêu diệt! Dù có là cha tôi, nếu không hối cải, tôi cũng không nói gì hơn…



Dương Thần sắc mặt cứng đờ:



- Yến bà bà… việc này rất lớn đó, không cần nghiêm túc quá thế, tôi tuy rất muốn, nhưng tôi đâu có năng lực đó…



Lâm Nhược Khê đứng một bên cũng lộ vẻ ưu tư, cô không hy vọng người đàn ông của mình đi giết người, con người luôn có tư tâm tư lợi.



- Cậu chủ hiện tại, tuy không đủ sức khiêu chiến toàn bộ Hồng Mông, nhưng bất luận dù sao, Hồng Mông tất nhiên đã là địch thủ của cậu, lẽ nào cậu định ngồi chờ chết?



- Đương nhiên không!



Dương Thần nói:



- Tôi định từ nay chăm chỉ tu luyện, tuy không có khả năng tiến triển nhanh, nhưng tốt xấu cũng là thái độ tốt, không phải buông thả bản thân.



Yến Tam Nương vui mừng cười nói:



- Đúng đó, nhưng như vậy còn chưa đủ. Tu luyện cũng không chỉ dựa vào chăm chỉ một lần là xong, tôi hôm nay nói những điều này, tất nhiên muốn cậu Thần giúp một tay!