Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1054 : Ông mày nhịn không được!

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


- Quan hệ gì mà bắn mấy phát đại bác không tới, kéo anh vào làm gì? Chẳng qua là dạo này vợ anh có hứng thú đầu tư vào điện ảnh. Phần chế tác hậu kì nghe nói là phải do đích thân công ty đó làm mới đáng tin cậy, nhưng việc thuyết phục được công ty ấy nhận lời thì không phải đơn giản.



- Em cũng biết đó, anh đâu phải là người kiên nhẫn, nhất là với những thứ mình không có hứng thú.



- Nếu em đã có quen biết thì giúp anh nói với họ một tiếng, công ty giải trí Ngọc Lôi của Trung Hải Hoa Hạ muốn làm một bộ phim, phần hậu kì của phim mong họ ra tay giúp đỡ, tiền nong không thành vấn đề. Và nhớ dặn họ là đừng có lên mặt làm cao với anh....



Nghe Dương Thần nói một thôi một hồi toàn những câu khó hiểu, cả đoàn làm phim cứ đứng ngây ra.



Khẩu khí này, làm như công ty Light & Magic là do nhà anh ta mở ra vậy!?



Lời nói sau đó của Dương Thần càng làm cho họ phải lạnh cả sống lưng.



- Em cứ nói thẳng với họ cho anh. Nói rõ ràng, rành mạch, không cần nhiều lời, không giải thích dài dòng. Lập tức cử một đoàn tới đây kí hợp đồng, tiền khỏi lo, một đồng cũng không thiếu. Còn nếu dám cố tình trì hoãn thì cứ liệu hồn....



- Em cũng biết đấy, trước đây anh đã từng phá hủy tổng bộ của FBI đó. Anh nghĩ cái công ty Light & Magic này không khó phá hủy hơn cái tổng bộ FBI kia đâu.



Đầu bên kia, Christine cứ thế cười khanh khách không ngừng:



- Anh đúng là chẳng thay đổi chút nào cả, có điều thế mới đúng là anh. Được rồi, việc này quá đơn giản. Thực ra để Lucas đi hỏi chính phủ nước Mĩ, dùng tên anh để đăng kí thì không có gì khó khăn. Anh hiện giờ đang ở trong nhà trắng và lầu năm góc, thì cũng chẳng khác gì đám người kia.



Dương Thần nhếch mép, nói:



- Vậy thì tốt rồi. Em gọi điện thông báo trước một tiếng. Anh cúp máy đây, chúc ngủ ngon.



- Moaaaaa....



Christine hôn gió đánh chụt một cái qua điện thoại rồi mới cúp máy.



Dương Thần đút điện thoại vào túi quần, quay sang nháy mắt với Tuệ Lâm, cười nói:



- OK rồi!



Tuệ Lâm lúng ta lúng túng há cái miệng nhỏ xinh ra, khuôn mặt không giấu nổi nét vui mừng:



- Em thiếu chút nữa thì quên mất, Dương đại ca bản lĩnh hơn người thế cơ mà.



Nói xong, Tuệ Lâm e thẹn quấn quấn lọn tóc.



Dư Thạc cười thăm dò, hỏi:



- Tổng giám đốc Dương, là..... tiểu thư Christine phải không?




- Xem hắn kìa, một thằng chỉ biết đóng kịch không biết xấu hổ, lại còn coi mình là trời nữa chứ. Ta cũng cho mày biết, cái công ty chịu bỏ tiền ra thuê mày đến đóng chỉ là để kiếm lời thôi, còn trong mắt tao á, mày là một thằng nhãi chỉ biết khoe mông mà thôi.



- Lâm Tuệ nhà chúng ta lần đầu tiên đi diễn. Cho dù diễn xuất bình thường, tướng mạo bình thường đi nữa thì chỉ cần tài ca hát của cô ấy là đã đủ đá đít mày bay xa ba trăm dặm rồi. Mày tưởng mày có vài ba cái bọn fan phiếc mà tài giỏi lắm sao, ghê gớm lắm sao?



- Mẹ kiếp... cái gì mà ra tay trượng nghĩa... ông mày nhịn không được rồi! Ông mày chịu không nổi nữa rồi, cuốn xéo đi thằng khốn!



Mắng sau một hồi, Dương Thần đột nhiên biến mất trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Và khi ai nấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã xuất hiện tại vị trí của Trương Khải Uy.



Một bàn tay hung hăng quất vào Trương Khải Uy không chút thương tình.



“Bụp”



Một cái tát như trời giáng rơi xuống giữa mặt Trương Khải Uy. Đối với Dương Thần thì như vậy đã là nương tình, còn đối với một minh tinh chân yếu tay mềm như Trương Khải Uy thì cái tát ấy giống như là bị ngựa đá cho một phát đau điếng.



- Ai ya!



Hét lên một tiếng thảm thiết, trong lúc Trương Khải Uy còn đang ngơ ngẩn thì đã bị Dương Thần túm lấy đá cho một phát, lăn trọn ba vòng rồi mới dừng lại.



Khuôn mặt bị ăn một cú tát như trời giáng nhất định là đã sưng vù lên như đầu heo, càng kinh dị hơn là mũi miệng đều bị đánh cho toe toét máu.



Mọi người vô cùng kinh hãi trước cảnh tượng như vậy.



Một nữ nhân viên buột miệng kêu lên:



- AAAAAA!!! Đánh người rồi!



Lúc này đám vệ sĩ của Trương Khải Uy mới kịp hoàn hồn, lập tức mặt mũi hằm hằm chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.



Đám vệ sĩ đã luyện sơ qua Taekwondo, Dương Thần căn bản không thèm bận tâm, hắn thậm chí còn không thèm tránh né mà cầm luôn nắm đấm của bốn tên vệ sĩ, nhanh như cắt quăng bốn tên như quăng mấy bao cát.



- Phập!Bụp!Rắc!



Tiếng xương vỡ vang lên. Mấy tên vệ sĩ bị Dương Thần quăng xuống đau đến nỗi không kêu lên thành tiếng.



Thế rồi tiếng ồn ào bỗng chốc trở thành một bầu không khí lạnh lẽo chết chóc.



Mọi người lập tức đứng ngây ra, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thần rồi theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.



Đây là người ư? Cảnh tượng trước mặt so với phim võ thuật thì còn sống động và mãn nhãn hơn nhiều!