Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1055 : Nếu có người muốn hôn em

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Dương Thần đảo mắt một lượt, thấy không ai dám bước lên sinh sự nữa thì cười tươi, nói:



- Như vậy là phải rồi, mọi người tới đây làm việc thì cần phải biết tôn trọng lẫn nhau, đừng có chỉ biết hại người kiếm lợi về mình, các người nói xem đúng hay không?



Cả đám người gật lấy gật để, nhe răng nở nụ cười nịnh nọt trông khó coi hết sức.



Trương Khải Uy bị đánh cho thâm tím cả mặt mày, đầu sưng vù lên như đầu heo. Hai mắt gã vằn lên những tia máu.



Khó khăn lắm mới đứng lên được, lấy tay lau vết máu trên khóe môi, gã tức đến phát run cả người.



Chỉ thẳng vào mặt Dương Thần, Trương Khải Uy nói một cách oán giận:



- Mày dám đánh tao? Vậy thì mày chết chắc rồi! Mày biết người đứng sau hậu thuẫn cho tao là ai không? Mày cứ đợi mà ngồi tù đi con ạ. Fan hâm mộ của tao ở khắp Hoa Hạ, chỉ cần tao hô một tiếng là đủ cho mày chết đuối trong nước bọt rồi!



Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Khải Uy như thay cho câu nói “Đồ ngu!”



Người ta vừa hô một tiếng là có thể gọi thiên hậu Mỹ tới hỗ trợ rồi, người như mi đã là cái đít gì?



Dương Thần lập tức thu lại nụ cười ban nãy, thấy mấy tên vệ sĩ của Trương Khải Uy bấy giờ đang nằm quằn quại đau đớn trên mặt đất thì ngoắc ngón tay ra hiệu cho một nhân viên của đoàn phim đang đứng gần đó.



Người nhân viên kia sợ toát mồ hôi hột, cười mà khó coi hơn cả khóc, khom lưng tiến lại gần Dương Thần hỏi:



- Dương tổng.... anh... anh có gì chỉ dạy ạ?



Dương Thần cười thản nhiên, vỗ vai gã đáp:



- Đừng căng thẳng thế anh bạn, tôi chỉ muốn mượn một cái máy ảnh dùng tạm thôi mà...



- Máy ảnh ư?



Dương Thần gật đầu, nụ cười của hắn rất quỷ dị...



Nửa giờ sau, mười mấy kí giả và tay săn ảnh đã có mặt đông đủ trước cổng trường quay.




- Cảm ơn anh, Dương đại ca. Nếu anh không đến, em cũng chẳng biết phải làm sao nữa.



Dương Thần cười khẽ, đáp:



- Em tiễn anh ra đây chỉ để nói câu này thôi ư? Giữa chúng ta đâu cần phải nói hai chữ “Cảm ơn” cơ chứ!



Tuệ Lâm cười thẹn thùng:



- Đương nhiên là phải nói chứ, dù sao giữa chúng ta cũng có quan hệ gì đặc biệt đâu...



Dương Thần nghe vậy thì tỏ ra không được thoái mái.



Tuệ Lâm hít một hơi lấy hết can đảm, cao giọng hỏi:



- Dương đại ca, nếu sau này còn có người muốn hôn em thì anh có giúp em như thế này nữa không?



Dương Thần không chút suy nghĩ, nói luôn:



- Cần gì phải nói những câu thừa thãi đó. Không cần anh phải đến, em cứ cho gã đó một cú song phi là xong, có gì anh chịu trách nhiệm.



- Nhưng... em đâu thể cả đời như vậy được....



- Hả? Là sao?



Dương Thần tỏ vẻ khó hiểu.



- Em cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi... sớm muộn... có một ngày....



Lúc này Dương Thần mới hiểu ra ý của cô...



Phải rồi, chẳng hiểu đầu óc mình để đâu nữa, chẳng lẽ bắt người ta cả đời không được tiếp xúc với người đàn ông khác hay sao?