Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1056 : Một nghìn
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Mình coi cô ấy là gì chứ? Dựa vào cái gì, mà lại không để cho người đàn ông khác hôn cô ấy?
Tuy rằng tự nhủ với mình như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều làm gì, nhưng rõ ràng từ trước đến nay mình luôn nghĩ như vậy...
Dương Thần phát hiện, từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày Tuệ Lâm phải đi tìm một người bạn trai, phải xây dựng một gia đình cho riêng mình...
Mình, chưa từng nghĩ đến!
Bây giờ mới tỉnh ngộ ra, khiến cho Dương Thần ngồi ngây ra như phỗng, không có chút phản ứng nào.
Không biết tự khi nào, mình đã coi Tuệ Lâm như một người phụ nữ luôn ở bên cạnh mình...
Nhìn hai mắt đẫm lệ của Tuệ Lâm, Dương Thần cũng cảm thấy phải tự trách mình, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Trước mắt hiện lên cảnh Lâm Nhược Khê tan nát cõi lòng, và cảnh những người phụ nữ khác cũng đau khổ không kém, hắn không thể lại làm những chuyện gây tổn thương cho các cô ấy nữa...
Đây là Tuệ Lâm, là người phụ nữ mà Lâm Nhược Khê coi như em gái mình, lúc đầu mình cũng đã nhận lời với Vân Miểu sư thái, làm sao có thể gây ra những chuyện như này được?
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thần cắn răng, cười miễn cưỡng nói:
- Nói linh tinh cái gì thế, nếu như em thực sự tìm thấy được người mà em thích, anh ta cũng thích em, lại là một người đàn ông ưu tú, anh đương nhiên phải chúc phúc cho hai người rồi. Chỉ có điều loại người như Trương Khải Uy, đương nhiên không thể để cho anh ta đụng vào người em được... nếu như em phải chịu oan ức gì, thì anh biết ăn nói như thế nào với chị em đây.
Thân thể mềm nhũn của Tuệ Lâm run lẩy bẩy, hai tay cũng run rẩy, cô đã hiểu được ý của Dương Thần, nhưng còn cảm thấy đau khổ hơn việc không hiểu rất nhiều lần.
- Em biết rồi..., tạm biệt anh.
Nói xong, cũng không đợi Dương Thần đáp lời, cô xoay người bỏ đi.
...
Đi ra khỏi đoàn làm phim, khởi động xe, quay tay lái, nhấn ga...
Chiếc X6 lướt êm ru trên mặt đất, quay đầu, không biết chạy ra khỏi nơi đó từ khi nào, lên thẳng đường cao tốc...
Trong lòng Dương Thần, tâm trạng nặng trình trịch, giống như ngâm thủy ngân vậy, so với cảm giác lo lắng như bị lửa thiêu còn khó chịu hơn nhiều.
Xe lên đến đường cao tốc, xuyên qua một khu đô thị ven hồ, Dương Thần bị ánh sáng rực rỡ xung quanh làm cho bừng tỉnh.
Không biết từ khi nào, mình lái xe đến già nửa quãng đường là theo bản năng, cũng may là kỹ thuật lái xe của mình tốt, không thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Dương Thần cố gắng không nghĩ đến khuôn mặt của Tuệ Lâm, đôi mắt của cô ấy, hít một hơi thật sâu, định nghe một bài hát, lấy lại tâm trạng.
Không thì, với khả năng quan sát của Lâm Nhược Khê, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra mình có điều gì đó không bình thường.
Đúng lúc này, tình hình đột nhiên thay đổi!
Lúc Dương Thần đang với tay ấn nút mở nhạc, thì đèn tín hiệu giao thông lại chuyển sang màu xanh, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu hồng nhạt!
Này!!!
Lạc Tiêu Tiêu bị Dương Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mặt hơi ửng đỏ, đúng là cũng biết xấu hổ.
Đến bên hàng lan can bao quanh hồ, Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vừa lúc nãy cô chạy bổ ra, đâm vào xe của tôi, có phải vì nhìn thấy hai người đó hôn nhau không?
Lạc Tiêu Tiêu ra sức gật đầu:
- Thật đáng ghét! Rõ ràng là nói thích em, theo đuổi em lâu như vậy, không ngờ lại vụng trộm với cả bạn học cùng lớp của tôi!
- Cô thích cậu nam sinh đó?
Lạc Tiêu Tiêu lắc đầu
- Không thích, thế nên cậu ấy mới không trở thành bạn trai của tôi.
- Vậy sao cô khóc?
- Bởi cậu ta không thật lòng mà! Một khi đã theo đuổi em thì cũng phải có chút thành ý chứ! Hơn nữa sau lưng em lại còn vụng trộm với một cô gái khác, đúng là quá không tôn trọng em rồi!
- Người ta còn định, nếu như cậu ta viết một nghìn bức thư tình thì em sẽ cho cậu ta một cơ hội!
Lạc Tiêu Tiêu ấm ức nói.
Một nghìn bức thư tình?! Dương Thần sắp ngất đến nơi rồi, đột nhiên cũng phát hiện đã đến lúc mình không thể ứng phó được nữa rồi.
- Tôi nói nghe nè, Lạc tiểu thư, nếu như cô thực sự đau lòng thì cứ việc tiếp tục đau lòng, muốn khóc thì cứ tiếp tục khóc, tôi còn phải vội về nhà ăn cơm, vợ tôi đang đợi tôi đây nè, còn nữa, à không, không bao giờ gặp lại nữa!
Dương Thần khoát tay, vội vàng định rời đi.
Lạc Tiêu Tiêu cố sống cố chết nắm lấy ống tay áo Dương Thần
- Anh không được đi! Anh lại muốn bỏ em! Em lại không được nhìn thấy anh nữa rồi!
- Tôi... tôi với cô không có quan hệ gì, việc gì cô lại muốn nhìn thấy tôi!
- Anh đã nhìn thấy mông của người ta còn gì nữa! Người ta không chấp nhận người đàn ông khác cũng là vì anh! Anh không thể không cần em!
Lạc Tiêu Tiêu nói chắc như đinh đóng cột!
Dương Thần vội vàng xoay người lại bịt miệng cô gái,
- Nhỏ tiếng một chút! Cô muốn mọi người trên thế giới này đều biết chuyện cái mông của cô úp lên mặt tôi sao!?
Lạc Tiêu Tiêu “uhm uhm uhm” vài tiếng, chờ Dương Thần buông tay ra, mới nhăn nhó thè lưỡi nói:
- Dù sao thì sau này anh cũng sẽ lấy em làm vợ, chuyện này đối với hai vợ chồng cũng chẳng đáng kể gì mà...