Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1062 : Thất phu đột nhiên biến thành học sĩ

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Lúc dòng khí mạnh mẽ thổi qua bên tai, sau khi trôi qua không biết bao nhiêu giây, Lưu Minh Ngọc mới chầm chậm mở mắt ra.



Dương Thần đang cười hì hì nhìn cô, cái vẻ mặt xấu xa đó hận không thể tiến lên cắn cho một cái mới được.



- Bây giờ còn sợ không?



Dương Thần nói to, bởi vì trong quá trình rơi, giọng nói sẽ bị át hết.



Lưu Minh Ngọc cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, lại cúi đầu nhìn mặt đất từ từ đến gần hai người, trong lòng vừa sợ hãi, vừa cảm thấy có chút kích thích.



Thảo nguyên cỏ vàng và xanh hỗn loạn ấy, và một dòng sông nhỏ đơn độc phía xa, một sườn núi nham thạch nhô lên, khiến cả tầm nhìn vô cùng rộng lớn.



- Rất tráng lệ…



Lưu Minh Ngọc trầm trồ một tiếng, nếu không phải thính lực của Dương Thần cực tốt, thì chắc không có cách nào nghe thấy.



Nơi này thực sự là một nơi có vẻ đẹp sinh thái tự nhiên, vô cùng tráng lệ, nhưng Dương Thần cũng rất rõ, người bình thường tới mảnh đất như này, chín phần chết một phần sống sót.



Vừa chạm dù xuống mặt đất, khí nóng ẩm ướt của mặt đất bốc lên hầm hậm.



Tiêu Chỉ Tình đã đáp xuống một khoảng trống cách đó không xa từ vài phút trước, sau khi bỏ dù ra, nhíu mày chạy lại nói:



- Sớm biết thì mang ít kem chống nắng tới, nắng như này chắc chắn bị tróc da.



Để thuận tiện đi lại, ba người chỉ có Dương Thần cõng một cái ba lô tương đối nặng, dùng để đựng một ít nước uống và đồ ăn dã ngoại, hai cô gái tuy mang túi nhưng đều trống rỗng cả, định dùng để đựng những dược liệu luyện đan nếu tìm được.



Lưu Minh Ngọc cũng chưa thích nghi được ngay vô thức vận chân khí lưu chuyển trong cơ thể, cuối cùng mới dễ chịu một chút.



Sau khi Dương Thần nhận thấy, lập tức nói:



- Minh Ngọc, đừng dùng quá nhiều chân khí, võ công của em vẫn chưa cao, nếu như lấy chân khí quí báu để hạ nhiệt độ, duy trì không bao lâu cơ thể sẽ nhanh chóng suy nhược. Chúng ta không phải một hai tiếng là rời khỏi đây, tìm dược liệu không chừng có thể cần ở đây hai tuần.



Lưu Minh Ngọc nghe xong có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn dừng vận công.



Thực ra Dương Thần nói như vậy cũng là vì để cơ thể của Lưu Minh Ngọc có được sự rèn luyện đầy đủ, dựa vào chân khí để đi lại, tóm lại là lười biếng, nếu như trong quãng thời gian tìm đường, có thể dùng cơ thể để tiến hành, điều đó đối với sự cường hóa của tố chất cơ thể Lưu Minh Ngọc là vô cùng rõ ràng.
- Tuy có anh ở đây, bọn em không cần thiết lo lắng về sự an toàn, nhưng anh cũng không muốn lúc nào cũng đề phòng cá sấu. Hơn nữa, ở nơi nguồn nước phong phú, muỗi, rắn rết cũng nhiều.



Hai mươi lăm loại rắn độc nhất thể giới, Australia có đến hai mươi mốt loại, quãng đường đi này, không lúc nào anh dám nới lỏng quan sát tình hình mặt đất, bọn em cũng đừng sơ suất quá.



Tiêu Chỉ Tình nuốt nuốt nước bọt, hỏi:



- Dương Thần, sao cái gì dường như anh cũng biết thế?



Lưu Minh Ngọc cũng tràn đầy nghi vấn mà gật gật đầu, cảm thấy hơi thần kì, cái tên ở công ty chỉ chơi điện tử, ngủ gà ngủ gật, hóa ra ngoại trừ đánh nhau, còn có kiến thức khoa học tự nhiên.



Dương Thần bị các cô dùng ánh mắt phát hiện “Thất phu đột nhiên biến thành học sĩ” như vậy, có chút phiền muộn, bất đắc dĩ nói:



- Cái này cũng chẳng có gì, bọn em không biết anh từ nhỏ lớn lên như thế nào, nghiêm khắc hơn nhiều so với ở đây, lúc anh mười ba tuổi đã có thể ở trên núi Tây Ballia băng tuyết, một mình ở hơn một tháng, mạng sống không thua kém bất cứ ai.



Nhận biết đại đa số động vật thực vật trên thế giới này, hiểu được tình hình của chúng, học được cách lợi dụng chúng để sinh tồn như thế nào, là chương trình học bắt buộc, hơn nữa anh đã thấy thì không quên, những thứ này không làm khó được anh.



Chỉ tiếc anh không biết thực vật nào là vật liệu dùng để luyện thuốc, hơn nữa cách gọi chắc chắn không giống với tên khoa học, nếu không một mình anh đến còn nhanh hơn nhiều.



Lúc giải thích cho hai cô gái, Dương Thần để hai người đeo ba lô, tiếp tục đi về phía bắc nhấp nhô.



Biết được phải sống ngoài trời mấy ngày, Lưu Minh Ngọc cảm thấy hơi sợ hãi:



- Dương Thần, không phải anh có thể mang bọn em bay sao, tại sao không đi tìm một nơi gần thành phố để ở?



Dương Thần nhún vai:



- Cái này em phải hỏi Chỉ Tình rồi.



Tiêu Chỉ Tình giải thích nói:



- Đám dược liệu này không có cách nào phát hiện vào ban ngày, ví dụ mang theo ánh sáng đặc biệt, mà có một số lúc sáng sớm mới có thể hiển hiện diện mạo đặc thù, đợi sau khi mặt trời nhô lên sẽ lui về chỗ cũ, chính vì đám linh dược này không phải bất cứ lúc nào đều có thể tìm thấy, mới vô cùng khó tìm. Nếu như chúng ta còn mất thời gian đến đến đi đi, vậy thì tỉ lệ tìm được càng nhỏ…



Đang nói, Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên “A” một tiếng, ánh mắt tập trung ở một chỗ nơi dòng sông nhỏ phía trước, ánh mắt dần dần lộ ra ánh sáng.