Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1063 : Kinh kịch
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Dáng vẻ của Tiêu Chỉ Tình khiến Dương Thần lập tức nghĩ tới gì đó, vui vẻ nói:
- Phát hiện ra cái gì rồi?
Tiêu Chỉ Tình kiềm chế hưng phấn.
- Còn chưa xác định, chúng ta tới gần một chút xem xem.
Vừa nói, cô tiên phong chạy tới gần chỗ bãi sông nhàn nhạt kia.
Một mảng cỏ tươi tốt trên bãi sông, mà mục tiêu của Tiêu Chỉ Tình lại là một gốc cây xấu xí bên bãi sông, na ná với cây khuyên diệp.
Dương Thần thấy vậy, vội vàng tiến lên phía trước kéo tay cô, giữ lấy Tiêu Chỉ Tình, nghiêm mặt nói:
- Đợi đã! Anh đã nói với bọn em rồi, không được đi trước anh!
Tiêu Chỉ Tình sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về phía sau Dương Thần.
Dương Thần cười nham hiểm, nói:
- Đứng đằng sau xem là được rồi.
Nói xong, trực tiếp đi tới chỗ sát bờ sông.
Ngay lúc Dương Thần mới vừa đặt chân lên bãi sông, thì đã có biến!
- Grao!!!
Tiếng rống nặng nề và tiếng sóng nước đan xen vào nhau, chỉ nhìn thấy một quái vật to lớn bỗng nhiên xông lên từ bãi cỏ!
Giống như một bóng hình lóe lên, mở rộng cái miệng lớn đầy máu, cắn thẳng về phía chân Dương Thần!
Tiêu Chỉ Tình và Lưu Minh Ngọc không hẹn mà gặp cùng sợ hãi kêu lên, mặt cắt không còn giọt máu!
Một con cá sấu sông xanh pha lẫn đen to lớn, mắt thấy sẽ cắn Dương Thần, chân phải của Dương Thần lại phát ra lực trước!
- Ầm!!
Một âm thanh vang lên, đầu ngón chân của Dương Thần trúng vào dưới cằm của con cá sấu sông!
- Ô ----
Thân hình khổng lồ sau một đòn đánh mạnh của Dương Thần, giống như cánh diều mà bay ra ngoài mấy thước, ầm ầm rơi xuống nước!
Sau khi nước bắn tung tóe, cá sấu sông giống như là phát điên mà phe phẩy đuôi chạy trốn, cái đầu đáng thương của nó không có cách nào tưởng tượng được nó đụng phải “Con mồi” đáng sợ gì.
- Nói cũng đúng, thế thì đợi trời sáng, anh liền gọi máy bay tới.
Dương Thần quyết đoán nói.
Bầu trời sao trên thảo nguyên vô cùng mênh mông và lộng lẫy.
Dương Thần ngước đầu nhìn,rồi nằm xuống, đang muốn nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm to lớn!
- Ai!?
Dương Thần chợt đứng dậy, thân ảnh thoắt cái đã tới bên ngoài thảo nguyên mấy chục mét.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình cũng bị dọa sợ, đứng dậy chạy ra bên ngoài, tình huống không rõ ràng.
Vẻ mặt Dương Thần ngưng trọng, nhìn vào không trung hơn trăm mét phía trước.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen, thắt đai lưng đen, mặt đeo một cái mặt nạ kinh kịch, là người thần bí tóc đen dài mặt nạ kim loại, đứng thẳng giữa không trung.
Hai tay Dương Thần khẽ nắm chặt, không là do tức giận, mà là… Căng thẳng!
Dương Thần không thể không căng thẳng! bởi vì người thần bí trước mặt, mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có!
Dương Thần mơ hồ cảm giác được, hắn không phải lần đầu tiên xuất hiện cùng người thần bí này ở khoảng cách gần như vậy, nhưng trước đây người đó truyệt đối không thi triển ra thực lực thực sự!
Hắn… Vậy mà hoàn toàn nhìn không rõ võ công của đối phương!?
- Anh là ai.
Dương Thần có thể cảm nhận được, người đến không tốt!
Tiếng nói người thần bí truyền ra, rõ ràng đã tận lực sửa đi, nghe có chút khàn khàn trầm thấp.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, cậu cũng rõ cậu không phải đối thủ của tôi…
Dương Thần híp híp mắt, không trả lời.
Mà Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình lại không hiểu ra làm sao, lại lo lắng vô cùng mà nhìn Dương Thần, hai cô làm sao còn không biết, người này là đến lôi thôi với Dương Thần!
- Tìm cậu đã mấy ngày cuối cùng cũng tìm được rồi.
Người đeo mặt nạ cười trầm thấp nói:
- Thời gian của tôi không nhiều, cho cậu hai con đường, con đường thứ nhất, giao ra “Vãng niệm dẫn sinh kinh”, con đường thứ hai, tôi khống chế cậu, tự mình cướp đi “Vãng niệm dẫn sinh kinh”…