Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1118 : Trước kia, bây giờ và sau này

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Tên cảnh sát bị Dương Thần chộp lấy tay, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nhưng vẫn lắc đầu mạnh, toàn thân run lên bần bật.



- Tôi…xin tha cho tôi! Tôi thực sự không biết… Tôi không muốn chết!



Dương Thần thương tiếc thở dài:



- Nói với mày rồi, trả lời tao đi, hoặc là…



Chưa nói dứt lời, tay Dương Thần đã lại một lần nữa kết thúc hai mạng sống của hai tên cảnh sát này.



Cổ đã lìa khỏi thi thể, nát vụn, bị vứt sang một bên. Dương Thần cười tủm tỉm đi về hướng tên cảnh sát thứ ba.



Nhìn thấy hai đồng nghiệp của mình bị chết, tên cảnh sát thứ ba cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nắm một nắm cát trên mặt đất, ném về phía Dương Thần, rồi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.



Dương Thần phủi phủi bụi cát bay trước mặt, tức giận nói:



- Bỏ chạy à, lại còn ném cát ư. Mày đang đóng phim đấy sao, tưởng như vậy là có thể chạy thoát à.



Nói rồi, Dương Thần nhặt một hòn đá ở trên mặt đất lên, ném về phía tên cảnh sát thứ ba.



Hòn đá được ném đi như viên đạn được bắn ra khỏi súng, lao thẳng về phía ngực của tên cảnh sát này.



Sau khi đầu bị va chạm, viên cảnh sát này dường như bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống.



Nhìn Dương Thần trong chớp mắt đã giết chết ba mạng người, cuối cùng trong lòng, nỗi sợ hãi đã xâm chiếm tất cả.



Từ trước đến nay, chưa bao giờ gã dám tưởng tượng sẽ có một kẻ giết không gớm tay đến như vậy, dường như mạng sống trong tay hắn chỉ như một món đồ chơi, muốn vứt đi lúc nào cũng được.



“ Phịch!” Trương Vân quỳ rạp trước mặt Dương Thần, khóc thét lên:



- Tôi nói, tôi nói! Xin đừng giết tôi!



Dương Thần nhếch miệng cười:



- Như thế này có phải ngoan ngoãn không, nói sớm chẳng phải đã xong rồi sao? Sao cứ phải đợi tao làm bẩn tay mới nói chứ?



Sắc mặt của Trương Vân trông còn khó coi hơn khóc, run rẩy nói:



- Tôi… Chúng tôi là người của “Bắc Phù Dư”. Mệnh lệnh của tổ chức chúng tôi được đưa ra, kêu chúng tôi phải nhân cơ hội này, dẫn cậu đến đây…rồi…rồi giết. Chúng tôi chỉ biết rằng cậu đã ngăn cản kế hoạch của tổ chức chúng tôi, nhưng cụ thể kế hoạch là gì, không phải mỗi thành viên trong tổ chức của chúng tôi đều có thể biết…



Bắc Phù Dư?




Dương Thần nuốt cái ực, lập tức thu ánh mắt lại.



Cô gái này cùng với sự lớn dần về tuổi tác thực sự càng ngày càng giống với mẹ cô ấy, bắt đầu khiến người khác phải mê đắm, thậm chí còn hơn cả Catherine.



Mặc dù nói vợ của mình không thua kém gì cô ấy, nhưng vì Lâm Nhược Khê dường như ngày ngày đều có thể nhìn thấy nên cũng thành quen, còn như với Jane, thỉnh thoảng mới gặp một lần, xinh đẹp khác trước.



Nhưng Jane lại không bỏ qua ánh mắt của Dương Thần, đắc ý mỉm cười một cái, ghé gần Dương Thần, dùng tiếng Ý nói:



- Đã thấy em đẹp như vậy, tại sao không nhìn nhiều hơn nữa? Hay là sợ vợ của anh ghen?



Do không ít người đều nhìn sang bên này nên Jane đã dùng một thứ ngôn ngữ mà người khác nghe không hiểu, khiến cho những người ở đây có chút mơ hồ.



Lâm Nhược Khê nhíu mày, tỏ vẻ không vui khi Jane dùng một thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu nói với Dương Thần, nhưng lại giả bộ không nghe thấy, cũng không để ý thấy.



Dương Thần ngượng ngùng cười, hắn cũng không dám dùng tiếng Ý để trả lời, mà dùng tiếng Hán nói:



- Anh sợ gì chứ. Em đừng như vậy, Nhược Khê đã tức giận rồi kìa.



Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy câu đó, liền quay đầu sang nói:



- Em tức giận cái gì cơ, anh đừng có nói linh tinh.



Dương Thần nhún vai, nói với Jane:



- Em nhìn đi.



- Đúng là nhát gan, có sắc tâm mà lại không có gan làm, rõ ràng là anh có cảm giác với em mà.



Jane dùng tiếng Ý nói.



Dương Thần dở khóc dở cười:



- Được rồi, coi như anh phục em, em hãy nói tiếng mà mọi người có thể nghe hiểu đi.



Jane bỗng nhiên đứng lên trước, hôn một cái vào má Dương Thần.



- Dương Thần thân yêu, đây coi như là lời cảm ơn. Hôm nay anh đã tìm thấy trái tim và mang về thật kịp thời, nếu không thì một người được coi là chưa từng thất bại như em cũng chỉ là chém gió. Em biết anh nhất định sẽ bảo vệ cho em, trước đây, bây giờ và sau này cũng vậy.



Lúc này Jane dùng tiếng Hán để nói, nhưng Dương Thần lại ước cô dùng tiếng ngoài hành tinh để nói thì tốt hơn.