Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1120 : Sự việc kỳ bí
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Dương Thần cũng vừa nghĩ đến điều này, muốn qua bệnh viện để kiểm tra xem, nhưng lại lo lắng trong nhà vẫn có mai phục. Nếu như hắn không có ở đây, chỉ dựa vàom Jeong thì chưa chắc có thể đảm bảo được sự an toàn cho Trinh Tú và Lâm Nhược Khê.
Mặc dù Lâm Nhược Khê có chân khí đỉnh cao của Hậu Thiên, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn thiếu nhiều, nếu như đối phương có súng thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, trong phòng đối diện, Lâm Nhược Khê đột nhiên hét lớn:
- Ông xã! Có điện thoại gọi đến! Tìm anh đấy!
Trong lòng Dương Thần có cảm giác bất an, trở về phòng nhận điện thoại.
- Anh Dương, thực sự khâm phục thân thủ của anh, không ngờ vẫn có thể sống được.
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của một người đàn ông lạ.
- Người của Bắc Phù Dư?
- Xem ra anh còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, không ngờ có thể đoán ra lai lịch của tôi nữa.
Người đàn ông kia cười nham hiểm.
Dương Thần thở dài:
- Nói đi, muốn làm gì nữa đây?
- Có lẽ anh không biết, trước khi anh trở về nhà họ Park, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà lớn để tiếp đãi anh ở trong bệnh viện và trong nhà của các anh…
Người đàn ông lạ kia lại cười nham hiểm, nói:
- Khả năng của anh Dương đây thật sự khiến chúng tôi cảm thấy khâm phục. Vì không gặp phải tổn thất gì quá lớn nên chúng tôi phải tiếp đãi anh một cách đặc biệt.
- Chúng mày chắc sẽ không cho người mai phục hết cả trong nhà và bệnh viện chứ.
Dương Thần nghĩ đến vấn đề này trước tiên.
- Trả lời đúng rồi đó.
Người đàn ông kia lộ rõ vẻ hưng phấn:
- Nhưng đủ để biến ngôi nhà này và bệnh viện thành trăm mảnh, cũng có thể cho nhà họ Park quy tiên hết. Thế nào? Có phải anh rất bị kích động không?
Dương Thần điên đầu xoa xoa mũi, lẩm bẩm:
- Người Hàn Quốc chúng mày không phải là học cái trò xã hội đen này ở trong phim chứ? Không biết việc này rất lạc hậu sao?
- Hừ, lạc hậu? Làm sao? Quản nổi sao?
Người đàn ông kia cười khặc khặc:
- Anh Dương. Nếu như anh không muốn để toàn bộ những người trong cái nhà này bị tan nát hết, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp của anh và tiểu thư Từ Trinh Tú, và cũng không muốn cái lão đang nằm viện kia không dậy nổi thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi.
- Bắn!
Tên tóc vàng kia hét lớn, bắt đầu tập hợp bắn về phíam Jeong.
Nhưng những viên đạn giết người này trước khi tiếp xúc được vớim Jeong, dường như đều bị một lực hút vô hình nào đó làm cho toàn bộ chúng đều bay về phía trần nhà.
Không đợi cho đám người kia phản ứng kịp,m Jeong đã giơ chân đi đôi giày cao gót của mình đạp thẳng vào mặt mấy tên này khiến chúng máu chảy lêng láng, thậm chí có tên còn chết ngay tại chỗ.
Căn bản những tên này cũng không kém cỏi như vậy, đa số đều đã được rèn luyện qua về võ thuật Hàn Quốc hoặc là được luyện công ở một môn phái nào đó.
Nhưng toàn bộ đều dựa vào uy lực của súng ống, không kịp đả thươngm Jeong thì đã bị cô cho ngã trước. Trong khi đợi nổ súng phát hai thì đã không kịp tung đòn phản lại rồi.
m Jeong sau khi cho đám người kia ngã lăn trên mặt đất mới ngạc nhiên nhìn một lượt, không dám tin vào mắt mình, trong chốc lát làm sao mình có thể đả ngã đám người có súng này?
Tên tóc vàng cảm thấy như gặp phải quỷ, bên hông dường như vị thương, chân tập tễnh như muốn chạy thoát.
- Quỷ... có quỷ ở đây...
Tinh thần của tên đàn ông kia dường như đã hỗn loạn cực độ. Đây chính là một việc hết sức kỳ lạ.
Nhưng khi tên này muốn ra khỏi cửa thì đầu của gã mất thăng bằng như đụng phải một thứ gì đó.
Tên này quay đầy lại nhìn…
Rõ ràng là Dương Thần, đang cười và vẫy tay với gã, gã vừa với đụng phải đùi của Dương Thần.
- Ha, ta đã trở về.
- Quỷ!
Tên tóc vàng hít một hơi sâu, trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Dương Thần bực mình, không đợi gã nói bất cứ điều gì, nghe thấy tiếng hét của Trinh Tú ở trong nhà liền chạy như bay đến, Trinh Tú liền nhảy vọt lên ôm hắn.
- Anh Dương! Hức hức… Em biết anh không chết mà…
Cô gái này khóc rống lên, nhìn thấy Dương Thần như từ cõi chết trở về.
Dương Thần cảm thấy có lỗi vỗ vỗ vai cô gái này:
- Anh chết rồi thì em còn khóc được, nhưng anh chưa chết em khóc cái gì?
Trinh Tú không quan tâm gì nữa, ngẩng đầu lên, hôn một cái vào má Dương Thần.
Dương Thần ngây người ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê đang ở trong phòng, bất đắc dĩ nhún vai một cái, cười khổ:
- Em nhìn thấy rồi đấy…là Trinh Tú hôn anh, không phải anh hôn cô ấy…