Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1142 : Trái tim của Gaia

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Đối mặt với câu hỏi ngược lại đầy lạnh lùng, không một chút biểu cảm của Athéna, Apollo và Artemis ngây người tại chỗ, không khỏi trầm tư.



Anh em hai người này ít khí trở nên trầm tĩnh, lần đầu tiên Dương Thần cảm nhận được hai người này không phải là không quan tâm đến Thần Minh, mà là những người già đã sống hàng vạn năm.



Trong mắt hai người giống như có vô vàn ký ức ùa về, đầy những đắng cay mặn ngọt.



Trong những năm tháng thăng trầm đó, bọn họ đã chứng kiến quá nhiều trận chiến, đầy mê man...



Trên thực tế, Dương Thần ở một bên cũng có chút bối rối.



Ý gì vậy? Thực lực của Apollo không đủ?



Chẳng lẽ sức mạnh của các vị thần, từ lúc sơ khai không phải như thế này?



Gió thổi lạnh thấu xương, bóng đêm đen như mực, nhiệt độ không khí giảm xuống đến mức cực điểm.



Sau một hồi yên tĩnh khá lâu, Apollo bỗng nhiên thở dài một cách đầy chua xót, nói:



- Athéna, thôi đi… Như vậy quá điên cuồng…



- Ngu xuẩn.



Trong mắt Athéna hiện lên sự thất vọng:



- Ngươi tưởng trái đất không phải của chúng ta, mà là của loài người sao?



Trong vũ trụ, không có bất kỳ một thứ gì là của riêng cả, một chủng tộc hùng mạnh cũng có những nhược điểm của nó.



Cho dù chúng ta không hủy hoại trái đất này, nhưng sớm muộn cũng có một ngày, một chủng tộc thấp kém như loài người cũng sẽ kéo tinh cầu của mình vào tử cốc.



Giao những tinh cầu tương tự như vậy vào tay của những chủng tộc thấp kém đó để tiêu hao một cách từ từ, chi bằng để cho Thần tộc của chúng ta thống trị tuổi thọ còn lại của nó…



Artemis nhíu mày nói:



- Này, Athéna, sao cô lại độc đoán như vậy?



Cho dù cô có làm sống lại trái tim của Gaia, tất cả các Chủ Thần còn lại như chúng ta được khôi phục lại sức mạnh như ban đầu, đánh bại kẻ đó, cứu s ra, chiếm lấy tinh cầu này thì có ích lợi gì chứ?



Tộc người của chúng ta đã không tồn tại rồi, lẽ nào phải dựa vào những người này đến phục hưng lại toàn bộ Thần tộc sao?



Athéna dường như ngây người nhìn hai anh em nhà này.
- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối tha! Anh ra ngoài lâu như vậy, không nói nguyên nhân sao?



Dương Thần mở một bên mắt, nói:



- Anh sợ quấy rầy sự yên tĩnh của bà xã.



- Anh biết rõ là em đang đợi anh, đừng giả bộ nữa.



- Ha ha.



Dương Thần nghiêm mặt nói:



- Thực ra cũng không có gì, ông Park bị dọa...



Dương Thần kể lại sự việc, nhưng không nhắc đến việc của Athéna, tránh để cho Lâm Nhược Khê lo lắng, chỉ nói mình đã đánh kẻ mặc áo choàng đen chạy mất, đồ thì vẫn chưa lấy lại được.



Lâm Nhược Khê nháy mắt mấy cái:



- Tại sao mấy chuyện phức tạp đó cứ theo anh vậy.



Đối với những chuyện này, Lâm Nhược Khê đã coi như chuyện bình thường rồi, ngáp dài một cái, nằm xuống giường, mơ hồ hỏi:



- Anh ngồi làm gì vậy, không ngủ à?



Dương Thần gật đầu, nhắm mắt nói:



- Vừa rồi đánh nhau với kẻ mặc áo choàng đen kia, chân nguyên của gã khiến anh cảm thấy gì đó… Anh muốn lĩnh ngộ một cách kỹ càng…



Chân nguyên của kẻ mặc áo choàng đen đó chính là một loại hình thái chân nguyên chí âm trong trời đất, còn có một đặc tính ăn mòn nhất định, trải qua sự luyện hóa của Hỗn Độn Đỉnh đã khiến Dương Thần hiểu rõ.



Dương Thần suýt hiểu được Minh Thủy, có mang một chút hương vị như nhau.



Kẻ mặc áo choàng đen tất nhiên đã vượt qua Minh Thủy, chắc đã đến Nhược Thủy, nếu không cũng sẽ không vững vàng áp chế được mình khi mình không dùng Hỗn Độn Đỉnh.



Cho nên, có thể gợi ý cho Dương Thần như vậy, cũng không kỳ lạ gì.



Dương Thần đắm chìm trong thế giới của mình, cứ thế đêm tối dần qua đi…



Đợi cho đến lúc trời sáng, Dương Thần mới từ từ mở mắt, sau đó liền thấy trên chiếc giường lớn bên cạnh mình, Lâm Nhược Khê nằm ở giữa, mở to mắt, nhìn mình một cách hiếu kỳ…