Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1143 : Còn hai điểm

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Dương Thần không nói không rằng, quay đầu, nhìn người phụ nữ đở đối diện, mắt mở to, cứ như vậy khoảng hơn ba phút.



Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nhìn chằm chằm, hai má tự dưng ửng hồng.



- Ơ…



Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng mở miệng hỏi.



Dương Thần lắc đầu:



- Còn hai điểm.



- Hai điểm…hai điểm nào?



- Hai điểm…trước ngực em…



Khóe miệng Dương Thần hiện lên một nụ cười đầy hàm ý, còn vươn cổ ra.



Lâm Nhược Khê ngây người ra một lúc, hơi cúi thấp đầu, hai má lúm đồng tiền ửng đỏ, ngượng ngùng.



Cổ của chiếc áo ngủ hơi rộng, vừa hay bên trong lại không mặc áo ngực, gò bồng đảo ẩn hiện sau lớp áo tạo thành một khe sâu, hai nhũ hoa lộ ra một cách đầy bí ẩn.



Cuộc sống của hai vợ chồng rất êm đềm, dáng người Lâm Nhược Khê càng ngày càng mê hoặc người khác, nhưng bình thường vẫn che đậy trái bánh đó, nên “hai điểm đó” thực sự không thể nhìn thấy được.



- Anh…là đồ thối tha! Dương Thần, tôi đánh chết anh.



Lâm Nhược Khê vội vàng kéo cổ áo, dùng chiếc gối đập liên hồi vào người Dương Thần.



Dương Thần cười lớn đứng dậy, bổ nhào về phía trước, ôm lấy người vợ ngã xuống giường, hôn tới tập lên mặt của người phụ nữ, hít hà hương thơm quyến rũ trên người cô, điều đó khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái.



- Nhược Khê yêu dấu, tại sao khi anh muốn lĩnh ngộ một thứ gì đó thì lại lĩnh ngộ không ra…



Dương Thần hơi buồn rầu, rõ ràng cảm nhận được rất cả mọi thứ đều ở gần ngay trước mắt, nhưng lại không sờ vào được Minh Thủy.



Cũng giống như người phụ nữ tuyệt đẹp ở trước mắt, cô chỉ che thân mình sau một lớp vải mỏng, nhưng vì lớp vải mỏng đó mà hắn vẫn không thể sờ vào được thân thể thực sự của cô.



Lâm Nhược Khê cảm thấy bàn tay Dương Thần đang vân vê nhũ hoa của mình như đang đùa nghịch một quả nho nhỏ vậy.



Cô thở hổn hển bĩu môi:



- Chỉ biết ức hiếp em thôi, anh xứng đáng bị như vậy.



Dương Thần ngồi dậy, giơ tay chỉ vào cô, chậc chậc vài tiếng, nói:



- Thế mới nói phụ nữ các em chỉ được cái tóc dài mà não thì ngắn, anh thân mật với em như vậy sao có thể nói là ức hiếp em được.



Cho dù có ức hiếp em một chút thì có thể so sánh với tu vi đã được nâng cao của anh sao? Nếu như anh đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ được các em chứ, đúng là chẳng hiểu gì.



Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, tức giận nói:




Lâm Nhược Khê vuốt tóc đứa bé, tha thiết hỏi han:



- Lam Lam ngoan nào, xảy ra chuyện gì thì nói mẹ nghe nào, đừng khóc nữa…



- Nhược Khê, cuối cùng con cũng về rồi. Đứa nhỏ này hôm nay đã giãy nảy hơn nửa ngày rồi, cô giáo ở nhà trẻ không ngừng gọi điện về nhà giục, nói là phụ huynh của những đứa trẻ bị Lam Lam đánh đã làm ầm lên, còn muốn kiện lên tòa án nữa.



Quách Tuyết Hoa giận dữ nói.



- Những đứa trẻ bị đánh chết không?



Dương Thần hỏi thẳng.



Quách Tuyết Hoa trừng mắt nhìn hắn:



- Nói liên thiên gì đấy, nếu như chết thì bọn ta còn đứng đây mà đợi chờ nữa sao?



Lâm Nhược Khê đưa tay lau nước mắt cho cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi:



- Lam Lam, nói mẹ nghe nào, rốt cuộc là chuyện gì, mẹ tin Lam Lam sẽ không đánh người bừa bãi.



Lam Lam nhìn ánh mắt chắc chắn của Lâm Nhược Khê, ngập ngừng nói:



- Vương Cường đó đã túm tóc của Tiểu Nhã, Lam Lam chỉ giúp Tiểu Nhã đánh lại Vương Cường thôi… Bạn Vương Cường đó muốn gọi những bạn khác đến đánh Lam Lam, nên Lam Lam liền nhổ sạch tóc trên đầu của Vương Cường…



Nói xong những lời này, cô bé tỏ vẻ đáng thương cúi đầu.



Đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều đờ người ra, không ngờ sự việc lại như vậy.



Mẫn Quyên nhớ ra cái gì đó liền nói:



- Tôi nhớ ra rồi, cô bé Tiểu Nhã kia dường như là bạn gái tốt nhất hay chơi với Lam Lam, còn bạn Vương Cường đó là đại vương gây sự trong lớp.



Cô ấy phụ trách việc đón Lam Lam, nên đương nhiên khá hiểu về những chuyện của Lam Lam.



Lâm Nhược Khê vỗ vỗ lưng Lam Lam an ủi:



- Bây giờ nói gì cũng vô dụng, đã đánh rồi thì thôi vậy, phải đi giải quyết thôi. Dù sao những đứa nhỏ đều là cốt nhục của cha mẹ chúng nó, cha mẹ của Vương Cường đó muốn kiện chúng ta cũng không có gì đáng trách cả.



- Vậy, Nhược Khê, con nghĩ xem nên làm thế nào?



Quách Tuyết Hoa hỏi:



- Hay là mẹ gọi một cuộc điện thoại cho Bộ giáo dục, bảo họ làm lắng vụ này xuống, rồi cho họ ít lợi là được.



Lâm Nhược Khê lắc đầu:



- Lam Lam đã là con gái của chúng ta thì khi xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải giải quyết. Chẳng phải cô giáo nói muốn mời phụ huynh đến nhà trẻ một chuyến sao, chúng ta hãy qua đó thôi.