Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1155 : Bạn gái

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Thái Nghiên ngạc nhiên hô lên một tiếng, nhìn vẻ mặt hung hãn của Dương Thần, ý thức được rằng mình đã kéo tay gã đàn ông kia, liền lập tức buông tay ra.



Hai tay che lấy miệng, run rẩy muốn nói gì đó, nhưng Thái Nghiên nửa chữ cũng không thể nói ra.



Gã đàn ông kia lại nhíu mày:



- Nghiên Nghiên, ai vậy? Hai người quen nhau sao?



Nghiên Nghiên?



Dương Thần càng cười lạnh hơn:



- Được lắm, thân thiết thật, cảnh sát Thái Nghiên, chẳng lẽ cô không giới thiệu với tôi về bạn trai của cô sao?



Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Nghiên trắng bệch, nghe thấy Dương Thần gọi mình là “cảnh sát Thái Nghiên”, không cần nghĩ cũng biết trong lòng Dương Thần đã rất tức giận, lửa giận còn hừng hực đến nhường nào rồi.



- Không phải... Dương Thần, anh hãy nghe em nói.... Em... Chúng em đến...



Đúng lúc này, đám thuộc hạ A Chính vừa rồi đỡ Lôi Hoành vào liền bước ra, nhìn thấy người đàn ông đi trên hành lang, đều cười chào hỏi.



- Chủ nhiệm Tiếu, ông đến rồi à? Đây là cô bạn gái mà ông đã nói sao? Ồ, trông thật xinh đẹp. Ha ha, ông chủ chúng tôi đợi ở trong, mời ông.



Lão Tam cười lớn nói.



Nhìn thấy Dương Thần ở một bên, đám người lão Tam coi như không nhìn thấy gì, dường như Chủ nhiệm Tiếu ở trước mắt quan trọng hơn cả.



Chủ nhiệm Tiếu cũng cười mấy tiếng chào hỏi, ra hiệu ánh mắt cho Thái Nghiên, nắm lấy tay của Thái Nghiên.



- Vị này, tôi và Thái Nghiên còn gặp nhau nhiều, lần sau có cơ hội hãy kết bạn nha.



Chủ nhiệm Tiếu mỉm cười gật gật đầu với Dương Thần, kéo Thái Nghiên vào trong.



Dương Thần ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bên tai vẫn còn văng vẳng hai chữ “bạn gái”.



Chủ nhiệm Tiếu là ai? Tại sao Thái Nghiên lại là bạn gái của tên này?



Dương Thần siết chặt quả đấm, lần gần đây nhất mình ở cùng Thái Nghiên cũng chưa đến một tuần, tại sao lại nghĩ không nghĩ thông được việc, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông như vậy?



Đang muốn quay người đi hỏi rõ, thì điện thoại di động trong túi liền rung.



Dương Thần lấy ra xem, đúng là một tin nhắn của Thái Nghiên.
Hóa ra ông chủ Lôi của nơi này tên thật là Lôi Chính Phúc, là một cường hào ở thôn Đả Võng, thuộc thị trấn Lộc Sơn phía tây, thành phố Trung Hải.



Sở dĩ nói gã đó là thổ hào vì tên Lôi Chính Phúc này sớm đã là một tên xã hội đen, sau đó cũng không biết dùng thủ đoạn gì và gặp vận may như thế nào mà bắt được một mỏ đá, sau đó lại phát triển thành ông chủ khoáng sản, bắt đầu luyện luyện thép, dần dần trở thành kinh doanh lớn.



Nhưng mấy năm gần đây, Lôi Chính Phúc dựa vào tài nguyên bằng còn đường xã hội đen, làm một xưởng sản xuất giấy, ở trong thôn Đả Võng, có thể gọi là Hoàng đế.



Nhà máy chế biến giấy vốn không được phép mở cửa, vì ô nhiễm quá nghiêm trọng, nước thải đổ ra bừa bãi. Nhưng người trong thị trấn của Lôi Chính Phúc còn liên hệ với người trong thành phố Trung Hải, bỏ qua vấn đề môi trường, cho phép gã mở cửa.



Lợi nhuận thu về một năm là hàng chục nghìn, tuyệt đối không phải bình thường như những gì dân chúng tưởng tượng, cũng vì mối quan hệ của Lưu Chính Phúc với cán bộ chính quyền, nên việc làm ăn của gã vững như Thái Sơn.



Nhưng dã tâm của Lôi Chính Phúc lại không dừng lại ở đó, gã còn gia nhập Đảng viên, chuẩn bị năm nay thông qua việc bỏ phiếu đại biểu thôn, trở thành trưởng thôn của thôn Đả Võng.



Không vì cái gì khác, sau khi trở thành trưởng thôn, Lôi Chính Phúc có thể dễ dàng xây dựng thêm những xưởng chế biến giấy nữa, đồng thời đổ nước thải vào con sông ở trong thôn, làm giảm đi lượng nước sạch dùng cho sinh hoạt.



Căn bản là thôn ủy có phản đối cách làm này, còn cho người đi đệ đơn kiện, mặc dù Lôi Chính Phúc đã thông qua các mối quan hệ, không sợ bị tố giác, nhưng cũng không thể đạt được như những gì gã muốn, nếu như gã trở thành Trưởng thôn thì tất cả những vấn đề này sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Dương thần biết xung quanh thành phố Trung Hải có nhiều thị trấn, không ít các thôn xóm. Vì Lâm Nhược Khê cũng đặt công xưởng của Ngọc Lôi ở những thị trấn xung quanh, dù sao thì sức lao động và đất đai đều rẻ.



Nhưng Dương Thần không hứng thú gì với việc đả kích bọn ác ôn trong các thôn xóm. Những việc như thế này đầy trên thế gian, mình cũng chẳng phải Bồ Tát, quản sao nổi?



- Cho dù có việc này, tại sao em lại ở cùng tên đó, ăn mặc như vậy, lại còn làm bạn gái anh ta?



Dương Thần buồn bực hỏi.



Thái Nghiên giải thích:



- Tiếu Dã là bạn học của em, bây giờ anh ấy đang là Chủ nhiệm văn phòng thị trấn Lộc Sơn. Anh ấy là người của thôn Đả Võng. Cha anh ấy phản đối việc bầu Lôi Chính Phúc làm Trưởng thôn.



Nhưng quan hệ của Lôi Chính Phúc quá nhiều, liên lụy đến nhiều cán bộ bảo vệ gã, vì vậy việc muốn lật đổ gã rất khó khăn. Lần trước họp lớp, Tiếu Dã biết em là Cục trưởng cục cảnh sát khu đồn tây Trung Hải, nên muốn nhờ em truy tìm căn cứ phạm tội của Lôi Chính Phúc.



Em không thể điều tra gã một cách minh bạch được, gã là người làm ăn, tiêu tiền một cách tùy tiện, không có gì phải nói.



Đúng lúc Lôi Chính Phúc muốn khuyên mỗi đại biểu các hộ gia đình bỏ phiếu cho gã, nhà Tiếu Dã không đồng ý, hôm nay gã đặc biệt mời Tiếu Dã đến nơi này để ăn uống.



Chúng em muốn lợi dụng cơ hội lần này, em giả bộ làm bạn gái của Tiếu Dã, cùng anh ấy đến gặp Lôi Chính Phúc, muốn ghi âm những khoản hối lộ của gã, sau đó sẽ kiện lên tòa án.



Dương Thần nhíu mày, nghe thấy có chút sững sờ, nhiều việc như vậy mà người phụ nữ này còn đi quản mấy việc ngoài nữa.



Mặc dù nói những thị trấn xung quanh cũng nằm trong phạm vi của Trung Hải, nhưng cô ấy là Cục trưởng ở khu tây, xa như vậy, chỉ có thể nói rằng chính nghĩa của Thái Nghiên quá mạnh mẽ.