Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1157 : Không thể không có cốt khí như vậy

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Nếu như là bình thường, mấy người Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều đi ngủ từ sớm, dù sao thì cũng 50 tuổi rồi.



Lâm Nhược Khê phải dỗ dành Lam Lam đi ngủ, cũng không giống như trước kia, thức khuya để làm việc.



Nhưng tối nay, dường như trong nhà rất đang náo nhiệt, khắp khu biệt thự cao cấp này, đèn vẫn sáng trưng.



Dương Thần đẩy cửa vào, lỗ tai hắn rất thính, nên đã nghe thấy ngay từ sảnh bên, có giọng nói của mấy người phụ nữ.



- An Tâm! Không được chơi xấu! Đánh rồi thì thôi! Tôi sẽ chặn!



Lâm Nhược Khê hô hét.



- A… Chị Nhược Khê… Chị bỏ qua cho em lần này đi mà…



An Tâm cầu khẩn.



- Tha cho em một lần rồi mà… Ngoan ngoãn mà đem bài cho chị…



- Ờ…



- Nhược Khê à, muộn thế này rồi, chúng ta chơi nốt ván này rồi giải tán nhá.



- Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi. Chúng con không mệt.



- Ai nói đấy! Tôi buồn ngủ rồi đây này.



Mạc Thiện Ny uể oải nói.



- Thiện Ny, không cho cô giả bộ. Người tu luyện đã lâu như cô, có chút thời gian như vậy mà đã mệt rồi sao?



- Bà cô nhỏ của tôi ơi. Cô hãy từ bi đại bác chút đi. Mẹ tôi gọi điện giục tôi về rồi. Từ trước đến nay tôi chưa hề như vậy…



Giọng điệu của những người phụ nữ này nói chuyện khác lạ, vừa nói vừa nghe thấy âm thanh của tiếng mạt chược đánh.



Dương Thần cứng đờ người, rón rén đi đến bên cửa.



Trong sảnh, Lâm Nhược Khê đang rạng rỡ, vẻ mặt chuyên tâm vào đánh bài.



Người ngồi cùng bàn với cô ấy còn có Sắc Vi, vẻ mặt đang bất lực, An Tâm tỏ vẻ tội nghiệp, và Mạc Thiện Ny đang buồn ngủ.
- Ông xã, anh nói với Nhược Khê rằng, đánh mạt chược trong nhà cũng đừng đánh như kiểu buôn bán ngoài thương trường. Như vậy là làm người khác đau lòng đấy.



Chúng em đều cố ý nhường mẹ, để mẹ thắng một chút, cho mẹ vui vẻ hơn. Nhược Khê vừa mới đánh thì mẹ đã thua không ngừng, mẹ ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu, mất hứng không muốn chơi.



Mẹ rất thích chơi mạt chược, không thể sau này cứ tránh Nhược Khê mà không chơi được?



Dương Thần xoa tay người phụ nữ này, cười nói:



- Em cũng thật là chu đáo, thảo nào làm mẹ anh vui như vậy.



Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái:



- Những chuyện như thế này, đám người An Tâm cũng rất hiểu, mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ có Nhược Khê là cứng nhắc, tính cách không chịu thua, phải đấu tranh đến cùng, hà tất phải như vậy.



Dương Thần thở dài, Mạc Thiện Ny nói lời này cũng là vì muốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp hơn.



Cũng không biết có nên nói với Lâm Nhược Khê một cách đơn thuần không. Người phụ nữ này thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc quá cũng không phải một việc tốt.



Sau khi tiễn những người khác trở về, Dương Thần trở lại lầu hai, thấy Quách Tuyết Hoa đã nghỉ ngơi, liền đi tới gõ cửa phòng của Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê vừa mới chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì, mở cửa ra đã thấy Dương Thần đứng ở đó, tò mò nói:



- Ông xã, có việc gì thế?



- Cũng không có chuyện gì khác, muốn nói với em chuyện này, sau này đánh mạt chược đừng có mà tích cực như vậy nhá…



Dương Thần nói lại tóm tắt mấy lời của Mạc Thiện Ny nói, nhưng Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong liền chau mày lại, dưòng như không cho là đúng.



- Em cảm thấy làm như vậy là không hay. Nếu như em biết rõ ràng rằng đánh quân nào mà để cho người ta không còn đường đánh, nếu không đánh thì chẳng phải gian dối ư. Cho dù là người trong nhà đánh mạt chược với nhau, cũng nên quang minh chính đại, thành thực mà đánh, nhường tới nhường lui, lại phải tăng thêm tiền cược, như vậy không phải là chơi nữa.



Hơn nữa, em cũng không thực sự muốn các cô ấy thua, muốn mẹ vui, thì bắt buộc phải nhường mẹ sao? Mẹ không thể không có cốt khí như vậy được. Nếu như mẹ là bậc bề trên, ngay cả một việc như vậy cũng tức em, như vậy em cảm thấy mẹ nhỏ mọn quá, em không làm gì sai.



Dương Thần nhìn vẻ mặt ngây thơ, như là một lẽ đương nhiên của Lâm Nhược Khê, cười khổ, về việc chơi trò chơi, bà xã của mình thực sự cố chấp.



- Em là một cô gái ngốc, chơi thôi, cần gì phải phân cao thấp chứ. Nói với em cũng vô dụng, được rồi, đi ngủ đi.



Dương Thần cũng không biết nên khuyên như thế nào, không muốn quản nhiều, lắc đầu trở về phòng mình.