Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1162 : Không kỹ thuật

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Dương Thần đã phần nào đoán được người phụ nữ này muốn làm gì:



- Nói đi.



- Em muốn giết người…



Dương Thần nhếch miệng cười:



- Việc này không giống như những lời của một cảnh sát nên nói. Muốn giải quyết việc tư sao?



Thái Nghiên mặt lạnh như tiền, gật đầu, cũng không có biểu hiện vui vẻ gì:



- Từ nhỏ em tưởng…với những kẻ xấu thì phải đem chúng ra công lý, theo trình tự pháp luật, dùng pháp luật để bảo vệ chính nghĩa trong xã hội.



Nhưng đến bây giờ em lại phát hiện ra, ở xã hội này, không phải cái gì cũng có thể dựa vào pháp luật để giải quyết.



Trước kia em không nghĩ như vậy, vì những việc đó không xảy ra bên cạnh em, em còn quá ngây thơ.



- Không phải em ngây thơ, mà là những quy định của pháp luật không đủ sức răn đe, ít nhất là việc này, nó đã thua bởi đồng tiền, thua bởi quyền lực, và còn thua bởi dục vọng của con người.



Thái Nghiên im lặng một hồi, nói:



- Chúng ta đi đến nhà của tên Lôi Chính Phúc thôi. Em muốn tận tay thay Tiếu Dã…báo thù.



Dương Thần đương nhiên không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cần Lôi Chính Phúc chết thì có thể khiến Thái Nghiên vui vẻ một chút, cho dù có giết cả nhà gã thì Dương Thần cũng không ý kiến gì.



Do căn nhà cao cấp của Lôi Chính Phúc ở thị trấn Lộc Sơn, nên Thái Nghiên sớm đã điều tra ra, sau khi hai người rời bệnh viện liền lập tức lên đường.



Trên đường đi, Thái Nghiên nhận được một cuộc gọi từ Cục cảnh sát. Sau khi nghe xong, không nói nửa câu liền cúp máy xuống.



Dương Thần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thái Nghiên, không khỏi cười nói:



- Là cậu gì đó của tên Trương Quốc Bình gọi điện đến phải không?



- Ừ.



Thái Nghiên vừa lái xe vừa nói:



- Tên Chu Chí Đông ỷ vào việc mình là Giám đốc Sở công an, thông qua quan hệ cho vợ của lão vào làm trong ngân hàng Nông nghiệp Trung Hải, mỗi năm đều tham ô rất nhiều, em sớm đã không coi trọng ông ta rồi.



- Vậy thì đừng quan tâm đến ông ta nữa, sao ông ta dám làm gì em chứ, nếu không anh sẽ đi lấy mạng ông ta.



Dương Thần thoải mái cười nói.



Thái Nghiên đưa ánh mắt nhìn người đàn ông ở bên, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười:


Lôi Chính Phúc có chút do dự, nhưng vẫn run rẩy gật đầu.



Dương Thần cười tà nói:



- Nếu mày nói cho tao biết sự thật thì tao có thể đồng ý chỉ giết một mình tên kia, tao sẽ không giết mày.



- Sự thật?



Lôi Chính Phúc mừng như điên.



Còn Vương An thì hô to:



- Lão Lôi! Anh không thể như vậy! Anh không thể đối xử với tôi như vậy được.



Lôi Chính Phúc cũng không thèm quan tâm, vội vàng nói:



- Tôi và Vương An có ý định làm ăn trong việc khai thác khoáng sản, nhưng lần này anh ta muốn tôi phái người giúp anh ta bắt cóc một cô bé, nhưng vẫn chưa làm được...



Dương Thần lộ ra sát khí, cười lạnh nói:



- Quả nhiên là như vậy, tao đã nói, kẻ thù không ngờ lại có ý định đánh vào con gái của tao... Sao nào, Vương gia các người muốn dùng con gái của tao để gây sức ép với tao ư? Còn nữa, một mình mày muốn làm như vậy?



Vương An mất hết can đảm, bất lực nói:



- Là một mình tôi... Gia tộc đã không cần tôi rồi, nên tôi liều một phen... Đại thiếu gia Dương, tôi biết tôi không sống được, cầu xin cậu đừng giết con trai tôi, tôi cầu xin cậu...



Dương Thần không để cho Vương An kịp nói tiếp, đạp vỡ sọ tên này chỉ bằng một phát đá.



Dám động đến con gái mình, Dương Thần căn bản không có hứng thú nghe y cầu xin.



Nhưng Dương Thần tin rằng, việc này nhất định là do Vương An một mình làm nên mới như vậy. Vương gia đã bị Dương gia và Ninh gia liên kết với nhau để gây áp lực, sẽ không ngây thơ tưởng rằng bắt được con gái của hắn thì có thể sống tiếp được.



Lôi Chính Phúc cảm thấy buồn nôn, chỉ vì Dương Thần đã giẫm vỡ sọ của tên kia, thật sự ghê tởm, máu và óc pha lẫn lộn vào với nhau.



- Đại gia... Tôi...tôi có thể đi được chưa...



Lôi Chính Phúc cầu khẩn nói.



Dương Thần cười cười, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thái Nghiên, nói:



- Khó có thể được, tao nói rồi. Tao không giết mày không có nghĩa là người phụ nữ của tao sẽ không giết mày.



- Ngươi... Ngươi đùa với tao à.



Lôi Chính Phúc sắc mặt xanh mét lại, oán giận, sợ hãi đến cực độ, làm cho gã hận một nỗi không thể cắn lưỡi tự sát, trời đất như quay cuồng.