Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1171 : Mẹ chồng nàng dâu

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Vì đã hẹn với Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, Dương Thần cũng không vội xử lý vấn đề trong nhà, sau khi tỉnh dậy ngày hôm sau, theo thường lệ đi làm.



Đọc tin tức, lên mạng đánh game với người em họ Việt Dã, nhưng thật ra lại vui vẻ vô cùng.



Viên Dã học cùng đại học với Đường Đường, thời gian rảnh rỗi không ít, dù sao cuộc sống đại học đối với một người hiếu động như Đường Đường mà nói cũng rất hấp dẫn.



Điều khiến Dương Thần có chút buồn bực là Đường Uyển lại giống như Lâm Nhược Khê, thuộc túyp người yêu công việc, vẫn chưa thân mật với cô ấy, cũng may Đường Uyển khá xem trọng chuyện tu luyện, dù sao muốn kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn níu giữ tuổi thanh xuân thì phải vất vả.



Khi sắp đến bữa trưa, Dương Thần đang định gọi đám thuộc hạ Triệu Đằng cùng đi ăn cơm, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của Lưu Minh Ngọc.



Dương Thần nhận điện thoại, cười hỏi:



- Minh Ngọc yêu dấu, đang lúc đi làm gọi cho anh chắc phải khó lắm.



Lưu Minh Ngọc hừ một tiếng nói:



- Em cũng không muốn đâu, nhưng hôm nay em bận đến mấy cũng phải bỏ chút thời gian. Em biết anh nhất định là đang nhàn rỗi, vì vậy hãy mau chóng đón em đi.



- Đón em? Đi đâu?



- Đừng hỏi nhiều nữa, mau tới đây đi.



- Chậc, lại còn chơi trò với anh sao.



Dương Thần bất đắc dĩ cười một cái rồi cúp điện thoại xuống, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, lái xe xuống đối diện tòa nhà Ngọc Lôi, đón Lưu Minh Ngọc đang đứng đợi ở đó.



Lưu Minh Ngọc mặc một bộ trang phục công sở, phía dưới đi một đôi tất da chân màu trắng, quàng một chiếc khăn lụa màu đỏ, đang mùa đông cũng không thấy lạnh, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp.



Dù sao tu luyện cũng đến một trình độ nhất định, có thể chịu được cái lạnh hoàn toàn không còn là vấn đề nữa, vì vậy rất thuận tiện cho việc cô có thể mặc những bộ trang phục khá mát mẻ.



Điều khiến Dương Thần hiếu kỳ đó là trên tay cô còn cầm theo một chiếc túi khá lớn màu đỏ, giống như đang đựng quần áo vậy.



Đợi cô lên xe xong, Dương Thần rất lịch sự giúp cô thắt dây an toàn, nhân cơ hội có chạm vào bộ ngực căng tròn của cô, rồi cười lớn nói:



- Minh Ngọc yêu dấu, thơm quá.



- Đừng lằng nhằng nữa, đi thôi.



Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái.



- Còn chưa nói sẽ đi đâu?
Đợi đến lúc xế chiều, khi phải về nhà, Quách Tuyết Hoa đã đồng ý với mẹ Lưu hôm khác nhất định phải đến nhà họ Lưu để đánh mấy ván nữa, đồng thời bà cũng mời mẹ Lưu đến nhà mình chơi.



Dương Thần căn bản cảm thấy có chút không ổn, dù sao trong nhà cũng không phải chỉ có mình và Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê có thể sẽ cảm thấy không thoải mái ở trong lòng.



Nhưng mẹ của Lưu Minh Ngọc cũng là mẹ vợ của mình, nếu như phản đối, có thể sẽ khiến cho những người phụ nữ này thất vọng.



Nghĩ tới những thứ này, Dương Thần cũng không nói gì.







Vào bữa tối, Quách Tuyết Hoa còn vui vẻ nói chuyện với vú Vương về mẹ Lưu trong bữa ăn, cười xưng là thông gia, nói chuyện rất ý tứ, hơn nữa cũng rất thẳng thắn.



Lâm Nhược Khê mới biết ban ngày Dương Thần và Quách Tuyết Hoa có đi đến nhà Lưu Minh Ngọc để dự lễ sinh nhật của mẹ Lưu.



Trong mắt cô không khỏi hiện lên vẻ đau thương.



Dương Thẫn vẫn chú đến đến vẻ mặt của vợ mình, nhìn thấy cảnh đó, trong lòng thấy nhói đau, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Lâm Nhược Khê, quay đầu nói với Quách Tuyết Hoa:



- Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ăn cơm thôi. Mẹ cứ nhắc mãi đến việc này, Nhược Khê sẽ rất nhớ mẹ của cô ấy đấy.



Quách Tuyết Hoa ngẩn người ra, nhìn Lâm Nhược Khê, áy náy xấu hổ cười nói:



- Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự không cố ý, con đừng giận mẹ nhé, mẹ không có ý gì khác đâu, đơn thuần chỉ nói như vậy thôi…



Tiết Tử Tĩnh chết sớm, Lâm Nhược Khê cũng không thể giống như Lưu Minh Ngọc, có một người mẹ, còn có thể tổ chức sinh nhật, còn có thể được coi là mẹ vợ, trong lòng cảm thấy đau xót cũng là điều khó tránh khỏi.



Nghe Quách Tuyết Hoa xin lỗi, Lâm Nhược Khê lập tức lắc đầu cười nói:



- Không sao đâu mẹ à, con không giận mẹ đâu.



Quách Tuyết Hoa miễn cưỡng cười gật đầu nói:



- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi…



Vừa nói như vậy, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trùng xuống, ngoài việc Lam Lam căn bản miễn dịch với chủ đề của người lớn ra, tiếp tục đánh chén con gà nướng trước mặt, thì Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê không ăn uống gì nữa.



Dương Thần đang muốn nghĩ cách gì đó để có thể làm giảm không khí chết chóc trong nhà đi, mày nhíu lại, nhìn ra bóng đêm bên ngoài.



Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, quả thật đến.