Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1172 : Đến thần tiên cũng khó thoát
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
- Dương Thần, ý cậu là sao? Đừng nói là muốn trở thành kẻ địch của Hồng Mông này chứ?
Một làn hơi lạnh nhè nhẹ truyền vào trong phòng, Dương Thần cười nhẹ buông bát đũa, ý bảo mọi người trong nhà đừng lo lắng, sau đó thản nhiên đứng dậy ra ngoài.
Trong màn đêm, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lưng đeo phi kiếm Thiên Ti Vạn Lũ, đứng sừng sững trên bãi cỏ.
Mặc dù chỉ dựa vào tu vi thì không phải là đối thủ của Dương Thần, nhưng Hồng Mông lại có chỗ dựa vững chắc như núi thì anh ta cũng không có gì phải sợ Dương Thần.
- Đạo trưởng đến sớm quá, có muốn vào ăn bữa cơm hay không?
Dương Thần vừa cười vừa mời.
- Ăn tối?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhíu mày:
- Cậu đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ rồi, sớm đã có thể dùng linh khí thiên địa làm làm mệnh nguyên, sao lại vẫn ăn thứ ngũ cốc dung tục kia?
Dương Thần buông tay:
- Không ăn thì không ăn, làm gì có cái đạo lý ấy. Thích làm gì thì làm nấy, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, làm gì phải tìm hiểu nhiều lý do như vậy?
- Đừng đánh trống lảng.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nghiêm túc nói:
- Tại sao cô gái kia còn chưa rời khỏi Hoa Hạ? Tôi đã điều tra ra cô ta vẫn ở đây.
Dương Thần nhìn về phía Sắc Vi trong nhà, hỏi ngược lại:
- Tại sao phải rời khỏi Hoa Hạ?
- Đây là quy tắc mà Hồng Mông lập ra! Những người có tu vi Hóa Thần trở lên tại Hoa Hạ, ngoài bốn đại gia tộc và những gia tộc Thượng Cổ không thuộc quyền quản lý ra, đều phải chịu sự quản thúc của Hồng Mông.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt viên đan dược sáng óng đầy diễm lệ kia. Vừa nhìn đã biết người luyện đan là bậc thầy chính tông rồi, đan dược sáng lấp lánh, công hiệu ắt hẳn không tầm thường.
- Sao cậu có thể…có được trung phẩm đan dược này.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cảnh giác nói.
Dương Thần sớm đã có chuẩn bị:
- Đạo trưởng có lẽ không biết, tôi là người có thể ra vào Hoa Hạ một cách tự do, đương nhiên có thể thu thập được rất nhiều nguyên liệu quý hiếm. Yến Phi Linh của Hồng Mông Yến gia đã từng sống nhiều năm tại nhà họ Dương tôi. Trước khi rời đi, cô ấy đã tặng cho tôi một cuốn môn pháp luyện đan, là một chiếc đỉnh lô nhỏ, tôi dựa vào đó mà luyện ra một ít đan dược.
Nếu không thì, Đạo trưởng nói xem làm sao tôi có thể tiến bộ nhanh tới như vậy được?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân suy nghĩ, quả thực rất mơ hồ, nghe nói trưởng lão Yến Vô Trần là cao thủ trong số cao thủ của Thiên Giai, con gái của ông Yến Phi Linh đã trở về Hồng Mông, hơn nữa quả thực trước đó đã từng ẩn thân tại Dương gia…Với bản lĩnh của Yến gia, có phương pháp luyện đan và đỉnh lô nhỏ là chuyện bình thường, xem ra tên tiểu tử này nói đều là thật.
Nếu như ông ta giấu chuyện của Sắc Vi cũng không có gì là tổn thất, cũng không có nguy hiểm gì, lại còn có được đan dược của hắn, tăng tu vi của bản thân. Nếu vận may tốt, không biết chừng ông ta có thể từ Hóa Thần thời kì cuối tiến vào Độ Kiếp Kỳ.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân suy tính một lát, nói:
- Muốn dùng chút ân huệ này để bần đạo làm những chuyện lừa gạt người khác như vậy, thật là khiến người khác thấy khó chịu.
Ý tứ rất rõ ràng, một viên đan dược quá ít.
Dương Thần trong lòng cười nhạo, chuyện nhận hối lộ thế này, đừng nói là tu sĩ, đến thần tiên cũng khó tránh được.
- Đạo trưởng, luyện chế đan dược, nguyên liệu khan hiếm, thật không dễ dàng gì. Tôi khó khăn lắm mới luyện chế ra được loại đan dược có phẩm chất tốt như vậy.
Dương Thần vẻ mặt nhăn nhó, đau đớn lấy ra một viên Tê Hà Đan và mấy viên Linh Xu Hoàn phẩm chất kém hơn ra.
- Đạo trưởng, chỉ có bấy nhiêu thôi, sau này mỗi năm tôi sẽ đưa cho Đạo trưởng mấy viên, thế nào?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhận mấy viên đan dược từ tay Dương Thần, lập tức giấu kỹ, mặt không đổi sắc nói:
- Cậu Dương Thần, cậu cũng không thể coi bần đạo như tên ăn mày nhận đồ bố thí chứ.