Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1173 : Hãy dịu dàng hơn với anh

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Đúng là đồ mũi trâu không biết xấu hổ, tham lam quá mức.



Dương Thần cố ý để lộ ánh mắt giận dữ:



- Đạo trưởng, nếu như vậy mà vẫn không chịu giúp tôi chuyện này, vậy chi bằng tôi để người phụ nữ của tôi rời khỏi Hoa Hạ cho xong! Sau này tôi cũng không dám tặng ông đan dược nữa! Ông cũng thật khinh người quá! Ông nghĩ số đan dược này từ trên trời rơi xuống hay sao?



Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa nghe, nào còn ý định để con vịt đã cho lên nồi đun bay mất được! Nếu chẳng may Dương Thần thực sự đưa Sắc Vi ra nước ngoài, ông ta chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao!



Còn về chuyện ức hiếp Dương Thần, thì tuyệt đối không dám. Một là đánh không lại Dương Thần, hai là chuyện tốt thế này, càng ít người biết ông ta càng có lợi.



Vì vậy ông ta vội vàng cười lấy lòng, nói:



- Người anh em, đùa thôi mà! Đùa thôi mà! Bần đạo đương nhiên rất vui được giúp đỡ cậu.



Dương Thần thầm trút được gánh nặng, cuối cùng cũng ổn thỏa rồi.



Bản thân hắn cũng phải lao tâm khổ tứ, dù sao hắn cũng từng giết hai người của Hồng Mông, nếu giết cả sứ giả Hồng Mông, nếu Hồng Mông không phát hiện ra là hắn làm thì năng lực quả thực quá kém rồi.



Cho nên, khống chế được sứ giả Hồng Mông mới là cách làm ổn thỏa nhất, nhẫn nhịn bây giờ trời sẽ sóng yên biển lặng.



Đồng thời sau này nếu có người của Hồng Mông ra ngoài, hắn sẽ là người đầu tiên biết chuyện.



Trước khi đi, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân còn hiếu kỳ hỏi:



- Người anh em, có chuyện tốt như vậy sao không nói với người anh này một tiếng từ hôm qua, mà phải đợi tới hôm nay mới nói?



Tên mũi trâu này, đã bắt đầu thấy người sang bắt quàng làm họ rồi.



Dương Thần liếc mắt:



- Đạo trưởng, hôm qua…Nhưng mà có người nhà họ Ninh ở đó, lẽ nào ông muốn để cho người nhà họ Ninh biết sao?



- Thì ra là thế, người anh em quả nhiên suy nghĩ chu đáo.



Tuyệt Kiếm Đạo Nhân như tỉnh ngộ, chắp tay bái phục Dương Thần, rồi lướt nhẹ đi.



Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa đi, Sắc Vi mới từ trong nhà đi ra, nháy mắt một cái đã tới cạnh Dương Thần, cười duyên dáng nói:



- Chuyện đã thành rồi?



- Đấy là điều tất nhiên, ông ta cũng không có lý do gì để từ chối.




Nghe những lời mắng yêu của vợ, Dương Thần như trút được gánh nặng, cảm giác bức bối khó chịu trong nhà mấy ngày nay dừng như cũng đã bay đi đâu hết.







Hôm sau, Dương Thần tới công ty làm việc như thường lệ, Bát Nhã vẫn đang ở Nhật Bản, Dương Thần cũng khôngcó ý định lập tức triệu cô về làm công cho hắn, hắn trong thời gian ngắn cũng sẽ không rời khỏi Trung Hải, dù sao ở bên cạnh các cô, tăng thêm tình cảm gia đình cũng là điều cần thiết hiện nay.



Bất giác, đã tháng mười hai rồi, cũng sắp đến Giáng sinh, năm mới, tết Nguyên Đán, …một loạt những ngày lễ lớn, cả thành phố bận rộn hẳn lên.



Khi đang lái xe tới công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, Dương Thần tình cờ phát hiện, đối diện với tòa nhà Ngọc Lôi có mấy chục người, họ giơ một biểu ngữ, dường như đang biểu tình cái gì đấy.



Có điều có lẽ do người ít, dòng xe cộ qua lại tấp nập nhưng không ai chú ý tới, bảo vệ của Ngọc Lôi thì không động đậy gì, vẫn đứng yên tại chỗ, coi họ như không tồn tại.



Dương Thần tò mò, tiến vào phòng làm việc, gọi điện cho Lâm Nhược Khê, cô đến công ty sớm hơn hắn, chắc chắn có nhìn thấy.



- Có chuyện gì vậy, Dương Thần…



Nghe thấy Lâm Nhược Khê gọi tên mình, Dương Thần có thể đoán được chắc chắn đang ở cùng nhân viên nào đó trong công ty, cô hay xấu hổ mà.



- Phía dưới khu nhà Ngọc Lôi có mấy người đang biểu tình, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?



Dương Thần ân cần hỏi.



Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lúc, nói:



- Đừng quan tâm tới họ, kệ họ la hét, trời lạnh, họ không đứng lâu được đâu.



Nói xong, cô cúp máy.



Dương Thần đau đầu, tối qua mới nói phải đối xử dịu dàng với mình hơn, vậy mà lại đột nhiên ngắt điện thoại.



Dương Thần đành phải gọi Triệu Đằng để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Triệu Đằng tỏ ra khó hiểu khi Dương Thần không biết chuyện này, nói:



- Giám đốc Dương, Tổng giám đốc Lâm không nói với anh sao? Hai người không phải là vợ chồng hay sao?



- Nói nhảm, nếu tôi biết sao phải hỏi cậu làm gì?



Dương Thần cảm thấy có chút thẹn thùng.