Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1177 : Mua linh hồn của quỷ

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Câu hỏi này vừa thốt ra, Dương Thần lập tức ngăn lại:



- Mẹ, sao mẹ có thể hỏi thẳng Nhược Khê câu hỏi như vậy được? Như vậy sẽ làm tổn thương cô ấy đấy.



- Sao lại không thể? Chuyện này có gì phải giấu dếm hay sao? Làm người quang minh chính đại, nếu như không làm gì thì cứ thẳng thắn mà nói ra. Mẹ cũng không cần bằng chứng gì, mẹ chỉ muốn nghe con dâu mẹ nói một câu rằng nó không làm chuyện ấy mà thôi.



Lâm Nhược Khê tự cười bản thân, khóe mắt hoe đỏ, hỏi:



- Mẹ, vậy mẹ cho rằng là do con làm hay sao?



Quách Tuyết Hoa im lặng, nhíu mày, không nói gì.



- Bà xã, hay là em nói ra đi, không cần biết là có phải do em làm hay không, anh đều chấp nhận hết.



Dương Thần có chút sốt ruột.



Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, nhìn Dương Thần hỏi:



- Trong lòng anh cũng nghĩ rằng là do em làm đúng không?



- Anh….



Dương Thần nhìn sâu vào mắt cô, muốn nói “không phải”, nhưng chợt nhớ tới những chuyện trước đây và gần đây nhất là chuyện của Lý Kiến Hà, thì nhất thời không nói được gì.



Ánh mắt Lâm Nhược Khê thoáng qua tia ảm đạm, có chút thất vọng, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, cô lập tức quay về phía cha con Tôn Hải nói:



- Tôi không có chứng cứ, cũng không biết trả lời, rốt cuộc có phải là tôi làm hay không thì những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi. Trong chuyện này, tôi sẽ đợi Tổng giám đốc Tôn tới ký kết với Ngọc Lôi của chúng tôi.



Sau khi câu nói này thốt ra cả Dương Thần và Quách Tuyết Hoa đều cảm thấy vô cùng thất vọng.



Vẻ mặt và phong thái của Lâm Nhược Khê rõ ràng đều không để cho bản thân cô có cơ hội được biện hộ cho chính mình, mặc dù không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng chẳng khác nào thừa nhận.



Mà thái độ như vậy lại khiến cho Tôn Hải giận dữ quát tháo:



- Câu này của cô chính là đã thừa nhận! Hay cho một vãn bối! Nghĩ lại Tổng giám đốc của Ngọc Lôi năm đó mặc dù là nữ, nhưng lại là nữ anh hùng không thua kém gì các đấng mày râu, một tay gây dựng nên Ngọc Lôi lớn mạnh, khiến cho giới doanh nhân tại Trung Hải vô cùng kính nể.



Thật không ngờ bà vừa rời xa thế giới này, giao Ngọc Lôi vào tay cô, cô khiến Ngọc Lôi như con sư tử hung hăng đang đói khát, đến đâu cũng cắn người, ăn thịt người! Rốt cuộc là cô có tấm lòng của một doanh nhân hay không đây!




Dương Thần hít một hơi thật sâu cùng Quách Tuyết Hoa vào nhà.



Sau khi vào đến phòng, chỉ thấy vú Vương lo lắng đi vòng vòng, Dương Thần hỏi:



- Vú Vương, Nhược Khê đâu?



Vú Vương lo lắng nói:



- Trên tầng, cũng không biết là đang làm gì. Cậu Dương Thần, đã lâu lắm rồi tôi chưa trông thấy vẻ mặt hoàn toàn xa cách với thế giới bên ngoài này của tiểu thư rồi. Sao chuyện này lại trở nên như vậy chứ? Lúc nãy ăn sáng vẫn còn tốt cơ mà…chuyện này….



- Vú đừng lo lắng quá, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi nghĩ có lẽ do hôm nay tâm trạng của Nhược Khê không tốt, những lời nói ra đều là trong lúc tức giận.



Dương Thần an ủi.



Vú Vương miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng bà biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy.



Không lâu sau, Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng đi ra, nhưng khi xuống tầng, trên tay là một chiếc vali lớn màu đỏ, tay bên kia cầm một tờ giấy.



Dương Thần suy nghĩ muốn hỏi Lâm Nhược Khê sao lại nói những lời như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, không kìm được kêu lên:



- Lâm Nhược Khê, em như vậy là có ý gì?



- Đừng có quát lên với tôi như vậy, anh dựa vào cái gì.



Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, sau khi đặt vali xuống đất, cô đưa tờ giấy trên tay về phía Dương Thần, Quách Tuyết Hoa và vú Vương.



Dương Thần chỉ liếc mắt một cái đã ngây ra như khúc gỗ.



- Hợp đồng kết hôn?



Quách Tuyết Hoa đọc lên, lập tức tái mét:



- Giữa hai người là hợp đồng hôn nhân sao?



Vú Vương cũng trợ mắt mồn há hốc, vội che miệng, không thể tin vào mắt mình.