Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1178 : Hôn nhân hợp đồng
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều giữ im lặng, tờ giấy trên tay Lâm Nhược Khê chính là tờ hợp đồng hôn nhân đã được ký tên ở quán cà phê.
Thời gian trôi đi, thậm chí Dương Thần cũng chẳng còn nhớ nữa, mình đã từng ký một văn bản như vậy tại một quán cà phê.
Dương Thần cũng chưa từng nghĩ rằng, Lâm Nhược Khê lại giữ tờ giấy đó.
- Em nghiêm túc chứ…
Dương Thần xanh cả mặt, lửa giận bỗng vụt lên.
Vốn tưởng Lâm Nhược Khê chỉ cáu giận, Dương Thần cũng muốn làm gì đó cho người phụ nữ này vui vẻ, nhưng không ngờ Lâm Nhược Khê lại làm hành động đả thương người khác như vậy.
Trên thực tế, tờ giấy này, không quan tâm là nó có nội dung gì, chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, bất luận là chuyện riêng tư của vợ chồng hay là vấn đề tài sản.
Đối với hai người như bây giờ mà nói thì đã mất đi ý nghĩa rất nhiều.
Nhưng tờ giấy này cũng khiến cho quan hệ hai người từ vợ chồng quay về người dưng qua đường.
Ý nghĩa bao hàm này mới là điều khiến Dương Thần giận dữ nhất.
- Anh sai rồi, từ trước đến nay em chưa từng nghiêm túc...
Trong mắt Lâm Nhược Khê như có nước ứ đọng, cười châm chọc nói:
- Lúc đầu em hỏi anh, lẽ nào anh không cần đọc tờ giấy này mà ký tên luôn sao?
Anh rất tự tin mà không thèm nhìn, nói anh không nhìn cũng biết trên đó viết gì, vậy bây giờ em sẽ để anh nhìn rõ, điều khoản trong đây, viết rõ rằng, bất cứ lúc nào em cũng có thể cắt đứt quan hệ hôn nhân.
- Nói vậy tức là…em muốn ly hôn?
Dương Thần giận quá cười lớn.
- Đúng vậy, em đã chịu đủ rồi, em không cần một người đàn ông không tin em, một người đàn ông phong lưu làm chồng của em. Căn nhà này coi như là tiền đền bù cho anh trong điều khoản, cho các anh ở lại, em đi.
- Lâm Nhược Khê, vì chuyện này mà em muốn trở mặt với anh, em điên rồi sao?
Dương Thần đỏ bừng mặt giận dữ hét lên.
- Đừng có gào lên với em như thế. Em vốn là một người phụ nữ điên rồ ác độc. Em điên thật cũng không cần anh lo. Anh không xứng.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói không một chút nhường nhịn.
Nhìn thấy hai người ở bên cãi nhau và tờ hợp đồng hôn nhân ở bên cạnh, Quách Tuyết Hoa giận đến mức ngực phập phồng, chân run lên, dựa vào vú Vương mới không lảo đảo ngã xuống đất.
- Ai da, Tuyết Hoa đừng kích động như vậy. Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào…
Vú Vương cũng không biết nói từ đâu, vẻ mặt lo lắng.
Ít nhất hắn không thể làm những việc khiến trái tim người phụ nữ của mình tan vỡ.
Quách Tuyết Hoa bình tĩnh lại, nhìn thấy Dương Thần ngây người ra không nói gì, biết trái tim Dương Thần đang đau khổ, lập tức lòng yêu thương trỗi dậy, cầm tay đứa con trai, cố gắng cười nói:
- Con trai, đừng nóng giận, cũng đừng buồn. Con đã làm nhiều thứ vì nó như vậy, mà nó còn chưa cảm thấy thỏa mãn, con nên trân trọng bản thân mình hơn.
Con là trưởng tôn của Dương gia chúng ta, con có bản lĩnh như vậy, muốn một người vợ tốt hơn cũng không phải không tìm được. Con xem, Thiện Ny, An Tâm, những người phụ nữ bọn họ càng hợp làm vợ với con hơn. Nếu như con đồng ý, mẹ sẽ trở về nói với ông nội con, chẳng phải chỉ là việc đổi con dâu giả sao? Dương gia nhà chúng ta sẽ không cứng đầu như vậy?
- Mẹ, sự việc mới xảy ra, mẹ muốn làm gì nữa? Nhược Khê, cô ấy nói muốn ly hôn, cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi. Trên luật pháp thì chúng con vẫn là vợ chồng, hơn nữa, việc của Bách Hóa Bách Niên chưa chắc đã do Nhược Khê làm.
Dương Thần cười khổ nói.
- Hừ.
Quách Tuyết Hoa hừ lạnh nói:
- Con còn nghĩ đến nó, nói tốt cho nó nữa à. Nó đối xử với con như vậy, con còn muốn giúp nó sao?
- Không phải con nói tốt cho cô ấy, con rất tức giận việc cô ấy không quan tâm đến tình cảm mà làm những việc như vậy, nhưng con cũng không hi vọng sẽ có hiểu lầm.
Quách Tuyết Hoa mắt đỏ ửng, thì thầm:
- Nếu không phải vì nó là con gái của Tử Tĩnh thì làm sao ta có thể nhẫn nhịn được đến bây giờ, nói không được, chửi không được, còn nhớ năm đó khi bà nội con giáo huấn ta, vậy mà nó còn không biết thế nào là may mắn nữa.
Thông cảm cho việc nó đi làm, ta còn không bắt nó làm việc nhà, nhưng nó chẳng thèm hiểu chuyện, chẳng thèm biết trân trọng, căn bản là không biết hiếu kính bề trên như thế nào, cũng không biết làm thế nào để chăm sóc người đàn ông của mình…
Dương Thần vỗ vỗ đùi Quách Tuyết Hoa:
- Được rồi, được rồi. Mẹ, đừng nói nữa, con ra ngoài trước đây.
Nhìn thấy Dương Thần đứng dậy, Quách Tuyết Hoa vội la lên:
- Đi ra ngoài? Đi đâu?
- Con phải đi tìm Thiện Ny, có thể cô ấy sẽ biết việc của Bách Hóa Bách Niên.
Dương Thần nói.
- Con không lừa ta chứ? Không phải là chạy tới thuyết phục cầu xin nó chứ?
Quách Tuyết Hoa lo lắng hỏi.
Dương Thần mỉm cười nói:
- Mẹ yên tâm đi. Lúc này, bất luận kết quả có ra sao thì con sẽ không giống như trước kia, đến xin cô ấy tha thứ, con cũng có lòng tự tôn của mình…