Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 119 : Lại một bà chị nữa

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Vườn con nai ở phía Tây Trung Hải, thoạt nghe sẽ có người tưởng rằng là nơi chăn nuôi nai, nhưng thực tế là một khu vực xa hoa gần ngoại thành. Tổng cộng gồm ba tòa nhà kiểu thành trì màu sắc và hoa văn phong cách Italy, giống như tổng bộ gia tộc Mafia, giàu có.



Và khác với những nơi khác chính là, xung quanh có cây cối xanh um tươi tốt che phủ, từ cửa chính theo con đường uốn lượn phải đi ô-tô gần mười phút mới có thể vào đến bên trong lâm viên.



Ngày thường hội viên mất tiền để có thể đến đây cơ bản đều là chính khách thương nhân có thể diện ở vùng Trung Hải, các địa điểm xa hoa bình thường khác tuy rằng có đủ điều kiện bảo mật tốt, nhưng một số không muốn bị người khác rình mò riêng tư, chỉ có nơi kiểu bị che phủ này mới có thể có cảm giác an toàn hơn.



Nhưng khách mời tối nay có vẻ rất ít, như thể đã được báo trước rằng tối nay không nên đến, chỉ có số ít khách mời khiêm tốn đến ngoài kiến trúc vườn con nai, đi bộ vào đại sảnh.



Càng làm cho mỗi tấc vuông đất đây tỏ ra bầu không khí áp lực, là một đám vệ sĩ áo đen kính đen đứng ngoài hội trường, gần như mỗi năm bước thì có một gã đứng lặng im, lạnh lùng theo dõi xe khách mời qua lại.



Một chiếc Aston Martin màu đen chậm rãi chạy đến bậc thềm trước hội trường, chiếc xe có thương hiệu cổ xưa do Anh quốc sản xuất chạy êm không phát ra tiếng ồn nào.



Tiểu Triệu cởi trang phục đàn em quán bar, mặc bộ âu phục, vẻ mặt cung kính từ ghế điều khiển lên xuống phía trước, mở cửa xe cho nhân vật chính ngồi phía sau.



Một đôi giày cao gót màu trong suốt đầu tiên bước ra cửa xe, ngay sau đó là cặp chân trắng nõn, dẫn dần, một người mặc bộ lễ phục màu hồng đen xuất hiện trước tầm nhìn mọi người, dừng lại trên tấm thảm đỏ tươi.



Sắc Vi nhẹ nhàng kéo sợi tóc rủ xuống mắt, hôm nay mái tóc chải công phu vì phối hợp trang phục mà vòng lên, chỉ còn vài sợi đón gió nhẹ bay. Bên vai trái lễ phục có một nụ hoa đen được thiết kế thành một đóa tường vi, bên kia để lộ ra bờ vai trắng mịn nõn nà, kiểu lễ phục cổ điển mà tao nhã, phần trên toàn là chế tinh xảo mà thành những hình vẽ hoa văn đường cong màu hồng đen đẹp tuyệt, mà vạt dưới là một tầng voan mỏng kiểu dây phức tạp thịnh hành thời kì Baroque rậm rạp che phủ, hiện vẻ thần bí mà gợi cảm.



Người phụ nữ luôn làm người ta lười nhác mùi quyến rũ đêm nay như một công chúa hoàng thất xuất sắc, vẫn xinh đẹp, lại chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám đùa giỡn.



Không ít khách quý muốn vào hội trường đều có quen biết nhất định với Sắc Vi, dù sao cũng là một trong mấy vị diễn viên chính của buổi tiệc đêm nay, lại là nữ hoàng thế giới ngầm mà vùng phía Tây khiêm tốn cúi đầu khuất phục mà quả quyết, thời gian vài năm ngắn ngủi, lực khống chế kinh tế ngầm của hội Hồng Kinh đã không kém hội Tây Minh, làm đầu não và lãnh tụ tinh thần hội Hồng Kinh, cho dù bất chính hay hợp pháp, trong lòng đều yên lặng nhớ kĩ tên Sắc Vi này.



Nhưng, lúc này thủ lĩnh xã hội đen đang ở trước mắt, đẹp tới mức làm người ta say mê, cơ bản nhìn không ra bất kì phỉ khí nào của người cầm đầu mafia, điều này làm không ít đàn ông đều sinh ra một tia ảo tưởng, có lẽ ma nữ địa ngục cũng sẽ thích thân sĩ thế gian?



- Chị, anh Dương làm sao vẫn chưa đến?



Tiểu Triệu nhìn nhìn, thời gian hẹn đã trôi qua, thế là nhỏ giọng hỏi.



Sắc Vi khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại, nhìn một hình bóng khác trong xe vẫy vẫy tay.



Trần Dung mặc váy công chúa trắng thuần đỏ mặt đi ra, dù không làm người ta mê mẩn như Sắc Vi, nhưng cũng có vẻ phong tình độc đáo, chỉ là cô gái có vẻ không quen bộ dáng trang điểm tỉ mỉ và để lộ vai như vậy, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.


Trần Dung khẽ cười đánh giá.



Dương Thần có chút bất ngờ Sắc Vi lại dẫn Trần Dung đến, xem ra Sắc Vi hạ quyết tâm muốn đào tạo Trần Dung rồi, bằng không cũng sẽ không dẫn cô gái đến chỗ gặp mặt này, chỉ có thể hy vọng tối nay không cần phải quá kích động, nếu cô nàng nhỏ chịu không nổi có thể xong rồi, chính mình không có mặt mũi gặp anh cô ấy!



- Sắc Vi, con gái của ta, cuối cùng con cũng đến rồi.



Cái giọng nói rõ ràng trước đó không lâu mới xuất hiện hung hăng càn quấy ở quán bar Rose, chính là Tư Đồ Minh Trạch.



Tư Đồ Minh Trạch mặc bộ áo đuôi tôm màu trắng lộ vẻ tao nhã lịch thiệp, gương mặt hòa hoa phong nhã bóng loáng hoàn toàn nhìn không ra đó là người ở tuổi gần năm mươi, giống như thân sĩ giàu có nhất nước Anh có hơi thở cổ điển, ung dung bình tĩnh. Phía sau anh ta là vài tên vệ sĩ đi cùng Tư Đồ Minh Trạch và lão đại hội Tây Minh.



Ở bên Tư Đồ Minh Trạch là một gã lùn mặc bộ âu phục màu đen, tướng mạo từng trải, không thể nói được là đẹp hay không, nhưng cả người như bị một màn sương mù u ám dày đặc bao phủ, nụ cười trên mặt anh ta như xác chết cứng bò ra từ quan tài vậy, khiến cho người ta đông cứng lại, lại là cảm giác rất thực.



Lúm đồng tiền trên mặt Sắc Vi chợt tiêu tan trong chốc lát:



- Tôi không nhớ là hai hay ba năm trước tôi đã nói tôi không còn là con gái ông nữa rồi.



- Ha ha.



Tư Đồ Minh Trạch nhìn Sắc Vi cười lạnh nhạt nói:



- Sao lại nói vậy, giọt máu đào hơn ao nước lã, sao có thể nói không phải là không phải, phận làm con mà ăn nói với cha như vậy, cũng không phải là thích hợp lắm đâu.



Cuộc đối đầu của hai cha con này sớm đã thu hút sự chú ý của các quan khách đang có mặt tại yến tiệc, mọi người cũng biết thân biết phận nín thở quan sát tình hình, không ai dám nói gì.



Sắc Vi không nói gì mà chuyển ánh mắt sang người đàn ông đứng cạnh Tư Đồ Minh Trạch vẫn đang tươi cười:



- Ông chắc là hội trưởng hội Đông Hưng Chu Quang Niên?



Chu Quang Niên khiêm tốn xua tay như thể nói với bạn bè cùng trang lứa:



- Cô Sắc Vi có thể nhận ra tôi thật là vinh hạnh quá, nhưng Chu Quang Niên tôi đây đã không còn là hội trưởng nhiều năm nay rồi, bây giờ tôi là Chủ tịch tập đoàn Đông Hưng.