Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 12 : Tôi thật sự là người bán thịt dê xiên nướng

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


-Dương….Dương đại ca…mau đi ra đi ạ.



Lý Tinh Tinh quay người sang một bên, nhưng lại sợ bị nhìn thấy nhũ hoa của mình, nên không kìm được nước mắt.



Nghe được sự van nài khổ sở của cô ấy, cặp mắt ứ đỏ của Dương Thần mới bình phục trở lại, hít một hơi thật sâu để chặn sự ham muốn, Dương Thần lập tức đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.



Ở phòng ngoài bỗng yên lặng, mặc quần áo xong Tinh Tinh mới ủ rũ đi ra ngoài, tai cô bỗng đỏ ửng lên.



Dương Thần áy náy nói:



- Xin lỗi Tinh Tinh, tôi không cố ý.



Lý Tinh Tinh nói với giọng yếu ớt:



- Ừ. Tôi….tôi biết…Dương đại ca là người tốt…



- Người tốt sao?



Dương Thần buồn rầu nói thầm:



- Tinh Tinh, sau này buôn bán kiếm được sẽ mua một ngôi nhà đẹp, vay cũng được, đó là nhà của riêng cô, chứ cứ ở cùng bố mẹ cô thế này cũng không tiện.



- Ừ.



Cô ấy cũng không biết có nên nghe hắn hay không, bộ dạng tội nghiệp của cừu con, trông thật đáng thương.



Dương Thần thở dài:



- Cũng muộn rồi, cô ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, vừa mới làm giáo viên, phải có chút thành tích, tôi đi vệ sinh một chút rồi cũng về đây.



- Ừ…Dương đại ca đi thong thả.



Giọng nói dịu dàng của cô ấy, làm cho xương cốt của người đàn ông bị tê dại.
- Người đẹp, giống như cô rất không có cảm giác an toàn.



Trong lòng Dương Thần vui như hoa nở, bề ngoài giống như tiểu thư khuê các, phụ nữ như vậy rất dễ mắc câu.



Ai ngờ cô ấy vẫn lắc đầu:



- Anh lầm rồi, sở dĩ tôi có cảm giác an toàn, chẳng qua là trong lòng tôi phải tự an ủi thôi.



- Cô lầm rồi, nếu thực sự cô có cảm giác an toàn, thì cô đã cho tôi một cái tát để tôi xéo đi rồi.



Dương Thần cười và tiến lên phía trước, phun ra một làn sương khói.



Cô gái cũng không hề né tránh, mùi khói thuốc cũng tiêu tan trong gió, con mắt lóe sáng như ngôi sao kia nhìn chằm chằm Dương Thần, cuối cùng, nở nụ cười tươi:



- Anh là thiếu gia của nhà ai, nếu chỉ dùng khói thuốc mà làm Đường Uyển tôi chú ý, thì anh quá coi thường tôi rồi.



- Cô tên Đường Uyển?



Dương Thần yên lặng, cười nói:



- Tôi chẳng phải là thiếu gia, tôi là người bán thịt dê xiên nướng, khi nào rảnh cô đến chợ phía Tây thì biết.



- Anh là người bán thịt dê xiên nướng sao?



Đường Uyển chăm chú quan sát Dương Thần, phì ra cười, cười một trận rồi dừng lại nói:



- Anh đẹp trai, anh nghĩ tôi ngốc sao hay là anh đang lừa gạt chính bản thân mình?



- Tôi đúng là người bán thịt dê xiên nướng, mặc dù tôi không có giấy phép kinh doanh.



Dương Thần buồn rầu nói, thói đời bây giờ nó như vậy rồi, nói thật cũng có ai tin đâu?