Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1205 : Anh điên rồi sao?

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Đến giữa ngày, hai vợ chồng vẫn quấn quýt nhau trong căn nhà gỗ, thời gian trôi qua thật nhanh.



Đến lúc xong việc, toàn thân Lâm Nhược Khê giòn mềm như xốp, hận không thể đứng dậy cầm dao cắt phăng cái đó của Dương Thần đi! Đó là cái thứ gì vậy? Đúng là không phải là người mà!



Còn Dương Thần thì cảm thấy vô cùng đắc ý, tinh thần sảng khoái khác thường, phân nửa năng lượng trong người đã được giải phóng, quả thực là thoải mái đến tận xương tận tủy.



Nhân tình thế thái, cứ khoái lạc như này có phải hay không, cho dù không biết trước được tương lai, nhưng vẫn nên hưởng thụ cái cảm giác này, tuyệt đối không thể buông tay được.



Hai người tắm rửa, ăn một bữa trưa nhẹ, Dương Thần vừa ăn cơm, vừa nhìn Lâm Nhược Khê cười rất gian.



Lâm Nhược Khê không cần nghĩ cũng biết trong đầu con người này đang nghĩ thứ xấu xa gì, cười xấu hổ.



Vì buổi chiều còn phải về Trung Hải để đón Lam Lam về nhà, nên không thể ở đây lâu được, hai người dắt tay nhau ra cửa.



Vừa bước ra ngoài, đã thấy ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi, hơi nước mờ mịt rừng tuyết, những cây bách tùng cao lớn, bầu trời giống như một hồ nước xanh thăm, cảnh rừng bách tùng của Hokkaido quả thật là vô cùng tráng lệ.



Lâm Nhược Khê hít thở bầu không khí trong lành, lưu luyến không muốn rời đi, đứng từ xa nhìn những cây thông Noel tối hôm qua, rồi lại liếc mắt nhìn về căn biệt thự gỗ.



- Em thích nơi này à?



Dương Thần cười hỏi.



- Vâng.



Lâm Nhược Khê khẽ gật đầu:



- Nơi này rất yên tĩnh và cũng rất đẹp.



- Còn cả hồi ức đặc biệt vui vẻ nữa đúng không?



Dương Thần nháy mắt nói rồi cười vui vẻ.



Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:



- Anh không thể không dung tục một chút được à, em đang thật lòng khen ngợi nơi này mà.



- Anh nói gì nào? Chỉ là em nghĩ bậy bạ đấy chứ.



Dương Thần nhún vai.



- Em... hừ, mặc kệ anh.



Lâm Nhược Khê bĩu môi nói.



Dương Thần ôm chầm lấy cô, thì thầm bên tai:
- Tiểu thư, cậu chủ, hai người đã về rồi đấy à? Hôm qua đi chơi có vui không?



Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, gật gật đầu:



- Vú Vương trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?



- Có thể xảy ra chuyện gì chứ?



Vú Vương nói được một nửa, lại vỗ đầu nói:



- Đúng rồi, con bé Trinh Tú sáng nay gọi điện đến, nhưng hai con không ở nhà, vú hỏi nó có chuyện gì, nó nói là nhớ hai đứa.



- Như vậy...chắc cũng không liên quan đến chuyện mấy ngày hôm nay rồi, con gọi điện thoại nói chuyện với nó sau vậy.



Lâm Nhược Khê nói.



Dương Thần cười đùa:



- Chắc không phải con bé đó muốn bỏ hôn, chạy đến Trung Hải đấy chứ.



- Sao có thể như vậy được, em thấy cậu Kim đó cũng là người đáng tin cậy mà, Trinh Tú cũng là người biết nặng nhẹ mà.



Lâm Nhược Khê nói.



Dương Thần lại không cho là như vậy, chuyện này thì liên quan gì đến đáng tin với không đáng tin? Mặc dù muốn Trinh Tú đi lấy chồng, nhưng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng bản thân mình thì có thể làm được gì chứ?



Sau khi chuẩn bị xong, hai người lái xe ra sân bay, rồi đến thẳng phía cổng nội địa.



Không phải đợi lâu, đã nhìn thấy đoàn người bước ra từ máy bay vừa mới hạ cánh, một bóng dáng nhỏ nhỏ hồng hào chạy như bay giống hệt một viên đạn thịt, xoay tròn như lốc xoáy, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai người.



Đúng là Lam Lam kẹp một chiếc kẹp tóc màu đỏ, vẻ mặt vui mừng nhảy cẫng lên, nhào vào lòng Lâm Nhược Khê.



Những hành khách đứng gần đó cũng có chút sững sờ, không ngờ cô bé này lại nhanh nhẹn đến vậy!



- Mẹ... Lam Lam rất nhớ mẹ...



Lam Lam nũng nịu nói, hôn chùn chụt lên mặt Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng ôm lấy Lam Lam, mới xa nhau có mấy ngày, cũng cuống quýt hôn lên trán cô bé, vừa cười vừa mắng:



- Con là đứa bé không nghe lời, lúc về Yến Kinh đã ăn bao nhiêu đồ ngon, mà bây giờ lại nặng như này hả?



Dương Thần còn chưa kịp quan sát xem cô nhóc mập này đã lên được bao nhiêu cân, chỉ đứng để ý đến người đi cùng Lam Lam.