Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1254 : Cho dù cô có vô địch thiên hạ

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Nghe nói như vậy, các chư thần sắc mặt khác nhau.



Poseidon nhíu mi:



- Đương nhiên tôi không có ý đó, nhưng cô đã sớm biết tất cả những gì sẽ diễn ra ở đây, tại sao lại có thể khoan thai đến muộn?



- Tôi làm việc, không có bất kỳ lý do gì phải giải thích cho bất kỳ ai.



- Ha ha, quả là ngạo mạn không chịu nổi trước sau như một khiến người ta chán ghét.



Alys ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã.



Đám người Poseidon lại nhíu mày, đối với thái độ của Athéna, ngược lại đã thấy nhưng không thể trách.



- Sự tình đã kết thúc rồi, sự khôi phục của trái tim Gaia, vừa mới bắt đầu, không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.



Athéna cũng lười phản ứng với những lời châm chọc, càng không có ý phiếm thêm vài câu, quay mình định rời khỏi.



- Đứng lại!



Sắc Vi đột nhiên lắc mình ngăn trước mặt cô, vành mắt đỏ, trong mắt vẫn hiện ra những tia trong suốt nhè nhẹ.



- Có việc gì thế?



Athéna lạnh lùng hỏi.



Sắc Vi khẽ cắn răng, hít một hơi thật sâu, cười lạnh hỏi:



- Không phải cô cảm thấy cô rất lợi hại sao? Cảm thấy tất cả những gì cô làm, đều rất vĩ đại, chúng tôi đều nên cảm ơn cô đã cứu mạng chúng tôi?



- Cô muốn nói cái gì?



Athéna hơi nhíu mi.



- Tôi muốn nói, nếu như cô thực sự sớm đã biết tất cả những gì sẽ xảy ra ở đây, vậy chắc chắn cô cũng biết, mấy vạn người ở đây đều sẽ chết, mấy vạn tính mạng đang sống sờ sờ ở đây vào một ngày nào đó cũng sẽ tan thành tro bụi phải không?



- Tôi không rảnh nghe cô nói những lời nhảm nhí này.
Dương Thần chỉ nhớ sau khi một lượng lớn sức mạnh mới tràn vào bên trong cơ thể, cơ thể liền không nghe theo sự sai bảo, một mảng trống không trong não, tình hình chiến đấu thế nào rồi? Sắc Vi, Thái Ngưng, hai người họ vẫn khỏe chứ?



Dương Thần kia cười tà:



- Không cần lo lắng, ta đã giúp ngươi giải quyết rồi.



- Là ngươi… giúp ta?



Dương Thần nghi ngờ nói.



- Không đúng, là ta tự giúp ta.



Người đàn ông nói:



- Ngươi là ta, ta chính là ngươi.



- Không!



Dương Thần chợt nghĩ đến cái gì:



- Ngươi nói là ngươi đã giúp ta giải quyết rồi, ngươi là Hỗn Độn?



Hỗn Độn ngửa đầu cười ha ha:



- Cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra rồi, thế nào? Cậu bé Dương Thần, bản tôn cho ngươi sức mạnh, có thơm ngọt không? Có sảng khoái không?



Sắc mặt Dương Thần ngưng trọng:



- Ngươi đem ta đến đây, là có ý gì? Ngươi có ý thức của mình?



Hỗn Độn khinh thường nói:



- Phong ấn trong đỉnh nhỏ bé, có thể làm khó dễ được ta ư? Đám gọi là thượng tiên đại phật ra vẻ đạo mạo, chỉ có thể đánh lén bản tôn, cho dù hủy diệt thân thể của ta, lại có thể thế nào?



- Bản tôn chính là nguyên khí hỗn độn trung sinh, nguyên bản bất tử bất diệt, muốn ra ngoài, chỉ là bỏ một chút thời gian, nhưng hơn mười vạn năm này, đối với bản tôn mà nói giống như thoảng qua như mây khói!