Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1255 : Si tâm vọng tưởng
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Dương Thần sau khi nghe xong, hơi sửng sốt một chút, lập tức liền nở nụ cười nhẹ, giống như nghe được một truyện cười vậy.
- Ngươi cười cái gì.
Hỗn Độn không vui mà nhíu mày nói.
- Tôi chỉ là đang cười... Ngươi cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn thích chơi cái trò tự mình an ủi mình này
Dương Thần lắc đầu, có chút cảm khái.
- Nói bậy! Bản tôn làm sao có thể tự mình an ủi mình chứ, đây vốn là sự thực!
Dương Thần hỏi ngược lại:
- Nếu ngươi thực sự lợi hại như lời ngươi nói, vì sao hơn mười vạn năm qua, lại bị phong ấn trong cái đỉnh này mà không thể thoát ra được. Còn nữa, ngươi nếu thật lợi hại như vậy, trước thực lực tuyệt đối thì bất cứ mưu kế gì đều không thể thực hiện được, mà giờ ngươi đã bị phong ấn, cũng đã chứng minh là thực lực của ngươi còn chưa đủ cường đại.
Hỗn Độn mặt lộ vẻ giận dữ.
- Ngươi cũng biết, nếu không phải bản tôn giúp ngươi, ngươi sớm đã bị người khổng lồ kia chém thành trăm mảnh rồi!
Dương Thần không cho là đúng, ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi đừng quên, ngươi bất quá chỉ là kiện pháp bảo trong thú hồn mà thôi, tôi mới là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng do ta quản lý, cũng chính là bổn phận của ngươi!
- Một người trẻ tuổi như ngươi mà... Dám... Dám...
Hỗn Độn tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Dương Thần phiền chán khoát khoát tay.
- Ai nha, ngươi sao lại biến thành hình dạng như vậy để nói chuyện với tôi, tôi đẹp trai anh tuấn như thế mà khuôn mặt lại bị ngươi chà đạp, giờ lại có biểu tình gì đây...
Hỗn Độn đánh ra một quyền vào hư không, chỉ vào Dương Thần ngay cả nửa câu đều không nói nên lời.
Dương Thần cười tà nói:
- Ai ôi... Ngủ nhiều thoải mái thật...
Đột nhiên, có tiếng người vang lên phảng phất như mấy năm không được nghe vậy, thanh âm của sự kinh hỉ từ trên giường bệnh truyền xuống.
Ba người phụ nữ đều giật mình nhìn lại, chỉ thấy Dương Thần đang chậm rì rì tự mình ngồi dậy, hốc mắt không khỏi đều đỏ lên.
- Hắc hắc
Dương Thần duỗi cái lưng mỏi, cười cười tự giễu.
- Hình như tỉnh lại hơi chậm thì phải, vẫn cứ là Ngưng nhi tương đối hiểu chuyện, nên mới tin tưởng ở anh, anh sao có thể cam lòng khi không được nhìn thấy các em đây.
- Anh còn nói!
Sắc Vi tiến lên phải khó khăn lắm để kiềm chế cảm xúc mà đặt đôi bàn tay trắng như phấn lên vai Dương Thần.
- Anh có thể tỉnh lại sớm hơn một chút được không! Mấy ngày nay anh có biết chúng em lo lắng như thế nào không?
Dương Thần dùng đầu vùi vào bộ ngực của Sắc Vi, mềm mại và cũng rất thoải mái.
- Anh biết sai rồi, lần sau sẽ tỉnh lại sớm hơn một chút.
- Anh vẫn còn có lần sau!?
- A... không, không có lần sau
Dương Thần ngây ngô cười, trong ngực lại là một trận thổn thức.
Tuy rằng trong lúc cùng Hỗn Độn giằng co, thực lực bản thân đã rất mạnh, nhưng để có thể khống chế được Hỗn Độn ở thế giới thật, đúng là một điều khó khăn. Dù sao chính mình sau này cũng không biết phải chiến đấu với đối thủ mạnh như thế nào.
Nếu như thực sự không có cách nào mà còn phải sử dụng Hỗn Độn đỉnh, vậy Hỗn Độn khẳng định sẽ tiếp tục khôi phục thực lực, bản thân chỉ vì đối địch với kẻ thù, mà lại giúp nó khôi phục sao...
Nhưng việc này Dương Thần cũng không dự định nói cho người phụ nữ của mình biết, để tránh cho các nàng nơm nớp lo sợ, bản thân dù bị đánh chết cũng sẽ không dùng Hỗn Độn đỉnh một lần nữa.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ của Dương Thần là trông mong có thể có cơ hội tìm được một kiện pháp bảo để thay thế Hỗn Độn đỉnh hay không, mà còn phải là pháp bảo an toàn, nhưng vấn đề ở đây là pháp bảo cấp thấp thì lại không chịu được Thiên hỏa, Thiên thủy; mà tiên khí cao cấp thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.