Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1260 : Cửu Long Khoa

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Đối với lời ân cần hỏi thăm coi như không có việc gì xảy ra của Dương Liệt, Dương Thần và Lâm Nhược Khê khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng.



Dương Thần mặt không chút cảm xúc gật đầu, cũng không muốn nhiều lời.



Dương Liệt dường như không để ý, vẻ mặt ung dung cười, sau khi đi vào trong nhà, ánh mắt rất nhanh rơi xuống người Dương Công Minh đang ôm Lam Lam.



Hơi sững sờ, Dương Liệt bật cười nói:



- Đây chính là cháu gái bảo bối của em à, tên là Lam Lam đúng không? Đến đây cho chú ôm một cái đi.



Lam Lam mở to đôi mắt đen lung liếng, từ khi Dương Liệt xuất hiện vẫn đang ngó nhìn, nhưng tiểu tử Dương Liệt vừa muốn đi đến ôm lấy thì khẩn trương quay đầu túm chặt Dương Công Minh.



Hai cánh tay Dương Liệt đang đưa ra cũng rơi vào khoảng không, cứng ngắc giữa không trung, có chút xấu hổ.



- Lam Lam, sau vậy?



Dương Công Minh hỏi



Cái miệng nhỏ bé của cô lẩm bẩm:



- Không muốn …



Quách Tuyết Hoa cười dài nói:



- Lam Lam ngoan, đây là chú con.



Lam Lam vẫn liên tục lắc đầu, đôi mắt biểu lộ vẻ kinh hoảng.



Cảnh tượng này khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê không khỏi có chút nghi ngờ, Lam Lam từ trước đến nay mơ mơ màng màng, lá gan cũng lớn không sợ ai, có ai muốn ôm gần như đều không cự tuyệt, vậy mà bây giờ lại không muốn ôm.



Mắt thấy không để cho ôm, Dương Liệt liền để tay xuống, bật cười nói:



- Khả năng là trên người cháu có mùi rượu, trẻ con không thích.



Dương Công Minh có chút thâm ý nhìn mắt Dương Liệt cười cười nói:



- Được rồi, có thể là do không thích mùi vị trên người cháu, vào trong ăn cơm đi.



Mọi người tự nhiên đồng ý, duy chỉ có Quách Tuyết Hoa vài phần tiếc nuối, cô thấy, nếu Lan Lan có thể đến gần Dương Liệt một chút, Dương Thần cũng sẽ giao lưu nhiều hơn với em trai.



Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Phá Quân không chờ dọn cơm liền bất mãn nói:



- Tiểu tử thối, lại đi lêu lổng ở đâu?
Dương Công Minh cũng là người biết nhìn đồ, sau khi nhận ra không khỏi híp mắt.



- Biết ông là người thích thưởng trà, mới nhờ bạn mang từ núi Vũ Di về, mà vẫn không có cơ hội đưa cho ông,



Quách Dược rất tự nhiên đặt cái hộp xuống bên cạnh.



Đối với thứ này có tiền chưa chắc đã có được, Dương Công Minh đương nhiên rất thích, ánh mắt nhìn Quách Dược tăng lên rất nhiều.



Quách Dược nịnh nọt Dương Công Minh xong mới quay lại nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê, ánh mắt không khỏi dừng lại trên mặt Lâm Nhược Khê, khó khăn mới có thể rời đi.



Bị người xưng là em họ nhìn chăm chú như vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng oán giận nhưng lại không nói gì.



Khóe miệng Quách Dược khẽ nhếch lên, trong mắt chợt lóe lên vẻ tham lam, năm sáu giây sau bỗng nhiên cười ha hả nói:



- Đây là anh Dương Thần và chị dâu đúng không, khi đi khảo sát ở Trung Hải nghe nói không ai có thể hơn đệ nhất mỹ nhân thương giới Trung Hải - Chủ tịch Phi Ngọc Lôi, chỉ tiếc chị dâu công tác bận rộn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay được mở mang đầu óc, ha ha, anh họ thật có diễm phúc.



Nói thì như vậy nhưng thật ra là để che dấu thất thố xấu hổ của mình, mặt không đỏ, tim không nhảy, không có sơ xuất gì.



Nhưng Dương Thần làm sao bỏ qua vài giây tình huống chân thực đó, dám nổi tà tâm với người phụ nữ của mình, Dương Thần đối với người này không có nhiều cảm tình.



- Biết là phúc của anh thì cũng đừng có trừng mắt ra nhìn như vậy chứ.



Nghĩ đến Quách Tuyết Hoa, Dương Thần chủ động đem ý tưởng này nhịn xuống không thể hiện ra ngoài.



Không khí lập tức ngưng tụ, không ai nghĩ Dương Thần lại không khách khí như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống lần đầu gặp mặt.



Lâm Nhược Khê xấu hổ ở dưới bàn lấy tay tóm quần Dương Thần, vì cô mà xảy ra mâu thuẫn cô cảm thấy rất không hay, lại nói bị người khác nhìn chăm chú không phải lần một lần hai, chỉ có điều đây là họ hàng mới phá lệ cảm thấy xấu hổ.



Sắc mặt Quách Dược tái nhợt, thấy Dương Công Minh cũng không có ý muốn nói giúp mình, trong lòng biết Dương Thần có địa vị nhất định trong nhà, tuyệt đối không phải là người mình có thể chống đối, hậm hực nói:



- Anh họ đừng hiểu lầm, chị dâu thực không giống người thường, có chút không khống chế được.



- Đúng vậy, Dương Thần, là khen vợ con đẹp, người nhà cả đừng quá kích động.



Quách Tuyết Hoa nói đỡ, dù sao cũng là con của anh trai mình, nhưng bà có chút tiếc rèn sắt không thành thép.



Dương Thần không để ý tới, tiếp tục ăn cua trên tay.



Con ngươi Quách Dược đảo một vòng, bật cười nói:



- Anh họ, kỳ thật em cũng mang theo một phần quà tặng cho anh và chị dâu, chờ dùng cơm xong cùng em ra ngoài xem một chút.