Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1261 : Căm ghét thế tục

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Nhìn thấy Quách Dược vẻ mặt thành khẩn muốn lôi kéo bộ dạng phải tặng quà, mặc kệ là thật hay giả, giơ tay không đánh người có bộ mặt tươi cười.



Bữa trưa ăn cũng đã xấp xỉ rồi, Dương Thần liền gật đầu đáp ứng.



Hơn mười phút sau, Dương Công Minh mang theo Lam Lam đi vào trong đình viện, hai cụ cháu chuẩn bị đi đánh một giấc, Lam Lam ăn no bụng cũng có chút buồn ngủ, ngoan ngoãn đồng ý.



Lâm Nhược Khê không nghĩ tới con gái mình lại được Dương Công Minh thương yêu đến thế. Nhớ lúc trước Lam Lam đến đi ngủ cũng phải có người trông coi, hiện giờ càng ngày càng thích ngủ, thật không biết có phải là hướng đi cực đoan hay không.



Hai vợ chồng đi cùng Dương Liệt, đi tới bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà, xem xem quà gặp mặt của Quách Dược.



Vừa đi vào đến sân, Viên Dã đi theo phía sau “Oa” lên một tiếng.



Trước mắt là một chiếc xe Ferrari màu đỏ hai chỗ, hai cánh cửa xe mở ra, đường nét vô cùng trơn tru



- Chiếc Ferrari này là loại nào, sao lại chưa từng thấy qua, đẹp quá.



Viên Dã cũng là người yêu xe, hai mắt sáng lên không kìm nổi hỏi.



- Ferrari 599 kỷ niệm đặc biệt số lượng hạn chế, Saaperta.



Không đợi Quách Dược giới thiệu, Dương Thần đã thốt ra.



Quách Dược hơi kinh ngạc, sau khi sửng sốt ngay lập tức hỏi:



- Không hổ là anh họ Dương Thần, có hiểu biết nha! Tháng trước em mới có được chiếc xe này, cho mấy người bạn của em xem, có thể vừa nhìn đã biết, cũng chỉ có Dương Thần anh! Người trong nghề, người trong nghề!



Dương Thần thầm nghĩ, chỉ là mình đã từng nhìn thấy không quên được mà thôi, sao phải đặc biệt nhớ tới.



Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhược Khê sáng lên khi thấy chiếc xe này, biết người phụ nữ này cũng thích xe liền có chút hứng thú đối với lễ vật này.



- Nếu tôi nhớ không lầm, xe này được giới hạn sản xuất trong phạm vi 80 chiếc, không dốc hết sức lực và giá tiền lớn thì không thể có được, cậu cũng thật có thủ đoạn, tốn không ít tiền.



Dương Thần thuận miệng hỏi.



Quách Dược đắc ý nói:



- Cũng không nhiều, chỉ tầm bốn triệu.



- Bốn triệu?



Dương Thần nhíu mày,



- Làm sao có thể, xe này cho dù là ở Châu Âu cũng không có giá đó.



Nói xong lời này, Dương Liệt ở bên cạnh, Viên Dã đi theo Quách Dược đều lộ ra vẻ mặt vài phần là lạ, hiển nhiên đều biết được chút gì đó.



Ánh mắt Quách Dược lộ ra tia cười tà,
- Tốt, anh kết hôn với em là vì việc buôn bán của anh hả!



Viên Hòa Vĩ sắc mặt quẫn bách, khẩn trương thừa nhận sai lầm để lấy lòng, Viên Dã đi theo bên cạnh cũng xấu hổ, vì cha bị vợ quản mà cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm giác của bọn họ không phải là như vậy sao…



Trái lại là Dương Liệt, đi theo ngay từ đầu đã không nói được lời nào.



Dương Thần chú ý tới, Dương Liệt khó mới có thể lộ ra một ít vẻ mặt vô cùng chân thực.



Đây là vẻ mặt phức tạp, tựa như hồi ức ngưng tụ, căm hận, chua xót, phẫn nộ, đủ loại cảm giác lẫn lộn.



- Chú đang nghĩ gì?



Dương Thần không khỏi chủ động hỏi một câu.



Dương Liệt xoay đầu lại, ánh mắt không e dè cùng Dương Thần ở một chỗ.



- Em nghĩ, thế giới này, thần có thật sự tồn tại không.







Khóe miệng Dương Thần khẽ cười,



- Chú cảm thấy như nào.



- Anh không phải được gọi là thần linh sao, anh trai.



Dương Liệt cười quái dị hỏi lại,



- Có cảm giác mình là thần không?



Dương Thần không chính diện đáp lại mà chỉ nói:



- Phương thức nói chuyện và vẻ mặt của chú bây giờ, không giống Dương Liệt mà anh từng biết.



- Người đều sẽ thay đổi, phụ nữ là thiện biến thành, đàn ông kỳ thật càng biến thiện, hơn nữa là thay đổi một cách triệt để hơn.



- Anh có thể lý giải thành, chú thay đổi hơi quá rồi.



Dương Thần gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi Dương Liệt, mong chờ nhìn thấy bất cứ một phản ứng đặc biệt nào.



Nhưng kết quả lại khiến Dương Thần thất vọng, Dương Liệt bình thản hít thở thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên,



- Có lẽ là em suy nghĩ quá nhiều, em chỉ là một nhân loại tầm thường, ngay cả nhân vật như anh trai còn phải thuận theo vận mệnh hôm nay, đi thích ứng thực tế như vậy, em làm sao có thể có ý muốn gì, thế giới này lại không phải dễ dàng thay đổi như vậy, buồn cười… buồn cười…



Nói xong, Dương Liệt quay lưng lại, yên lặng quay về phòng, bóng dáng lưu lại là một chút biểu lộ tang thương…