Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1269 : Ngôn ngữ của gấu

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Trong một khu rừng xanh hóa không bóng người cách bệnh viện quân khu mấy dặm, sợi tơ màu xám từ dưới đất trồi lên.



Những sợi tơ này, dần dần hội tụ lại một chỗ, sau khi rơi xuống mặt đất, nhanh chóng hòa hợp, phồng lên, dần dần đắp nặn nên một hình người!



Chưa đến chốc lát, Dương Liệt thân người mặc quân phục, sắc mặt cười tà dị, đã đột ngột xuất hiện trong rừng.



Dương Liệt lắc lư đầu, vặn vẹo cơ thể, xương toàn thân kêu “ken két”.



Dường như sau khi đã điều chỉnh cơ thể, Dương Liệt tùy tiện ra khỏi cánh rừng.



- Ha ha…



Tiếng cười quyến rũ từ phía sau cánh rừng truyền đến, một chiếc Porsche 911 màu đỏ lửa, La Thúy San đeo một cặp kính râm Gucci đường vân hoa văn to, đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói:



- Ăn thịt người thú vị đấy chứ, sao anh lại thay đổi trở lại?



Dương Liệt mở cửa chậm rì rì ngồi vào ghế lái phụ:



- Cơ thể của Lương Chấn, để người của Lương Gia đến nhận xác, để lại cho bọn họ rồi.



- Thật đáng tiếc, bị hủy rồi sao?



La Thúy San tiếc nuối nói:



- Kỳ thực tôi thấy cơ thể đó tương đối tốt, trắng trẻo.



Dương Liệt chìa bàn tay, ngón tay nựng cằm dưới của người phụ nữ:



- Sao? Thích gã bảnh bao nào? Có cần tôi ăn hộ không? Để anh ta ngày ngày ở bên cạnh cô?



La Thúy San thè ra cái lưỡi đỏ, liếm liếm ngón tay Dương Liệt, dưới kính râm, đôi mắt quyến rũ như tơ:



- Không cần nữa, đã bị anh ăn rồi, gã bảnh bao đã thành người chết rồi, nhưng tôi vẫn phải sống.



- Hừ, con chó cái.



Dương Liệt cười nhạo một tiếng:



- Cô muốn tìm đàn ông tôi không quản, nhưng tốt nhất cô đừng bỏ lỡ công việc chính.



- Yên tâm đi, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi cá cắn câu thôi.



Khóe miệng La Thúy San vẽ lên một đường cong vểnh vểnh.







Vườn bách thú ngoại ô phía nam Yến Kinh, cách nội thành ước chừng gần hai giờ xe chạy.



Mặc dù vào mùa đông, cũng may ánh mặt trời rực rỡ, buổi chiều tới nơi, vừa lúc ánh nắng chiếu ấm áp, vừa may đến một nơi đẹp.



Mặc dù sau khi giết người ở Lý gia, trên người trên tay đều dính không ít máu loãng, nhưng điều này lại không ảnh hưởng tới Dương Thần, dùng lực thiên địa tùy ý phân giải một chút, quần áo liền rực rỡ hẳn lên.



Sau khi Dương Thần mua xong vé cho một gia đình ba người, cùng với Lâm Nhược Khê dắt tay Lam Lam, vào khu vườn.


Dương Thần quay đầu, buồn bực nói:



- Tại sao? Không nhìn thấy Lam Lam rất vui vẻ sao?



- Tất cả mọi người đều đang nhìn kìa! Thật xấu hổ chết đi được!



Lâm Nhược Khê hạ giọng nói.



Dương Thần xem xét ánh mắt và những nét mặt đang cười nhạo từ bốn phía, khoát tay không hề gì:



- Sợ gì, đây không phải là bệnh viện, hét to cũng không phạm pháp!



- Đưa con bé đi chơi, cũng phải biến mình thành trẻ con, nếu không sao có thể cùng con bé chơi đùa? Anh chỉ muốn con gái anh được vui, những người khác cười anh, liên quan gì đến anh?



Nói xong, Dương Thần tiếp tục cùng Lam Lam kêu loạn “A A”.



Lâm Nhược Khê bị nói đến sững sờ, nhìn nét mặt hưng phấn của Dương Thần, lại nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt đỏ bừng của cô bé mập, rốt cục vẫn phải bại trận.



Bản thân dường như thực sự đã bị hai cha con đánh bại, hoàn toàn không dậy nổi.



Tuy nhiên, nhìn con gái tươi cười ngọt ngào khoan khoái, cùng bộ dạng khoa trương ngang ngạnh của Dương Thần, Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm thấy tê tê dại dại trong lòng, một vùng ấm áp, dường như có một cảm giác hạnh phúc lạ thường, bao trùm từng tầng từng tầng lên cô.



Cũng không biết đã hét được bao lâu, hai cha con làm cho những du khách khác cảm thấy bối rối, rốt cục phải rời trận địa, đi tới núi hổ.



Trên đường đi, Dương Thần lại một tay ôm lấy Lam Lam, một tay cầm vài xâu mứt quả bọc đường, bản thân ăn một miếng, cho Lam Lam ăn một miếng. Đương nhiên, vẫn là Lâm Nhược Khê chi tiền, Dương Thần không có thói quen mang theo tiền khi đi ra ngoài.



Khi Dương Thần đưa xâu mứt quả bọc đường đến bên miệng Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê cảm thấy xấu hổ trước đám đông, nhưng Dương Thần ba lần bẩy lượt nhét vào, người phụ nữ đành há mồm cắn một cái.



Hương vị chua chua ngọt ngọt, khiến Lâm Nhược Khê vừa yêu vừa hận, trừng mắt nhìn người đàn ông tự nhiên phóng khoáng hơn ai hết, thở phì phì nói:



- Thật phục anh, đưa con gái đến vườn bách thú, mà giống như đưa anh đi vậy!



- Ha ha.



Dương Thần nháy mắt nói:



- Bảo bối Nhược Khê của anh, anh biết, có phải em cảm thấy làm vợ anh rất mất mặt, nhưng cũng rất hạnh phúc không?



- Đúng vậy thì làm sao, thật muốn vứt bỏ anh, nhưng con người xấu xa anh cuối cùng vẫn có cách để làm em không rời xa được.



Bản thân Lâm Nhược Khê có chút phiền não.



- Đó chính là ưu điểm của anh!



- Đánh một chày gỗ nhét một quả táo phải không?



Lâm Nhược Khê đảo cặp mắt trắng dã.



- Sai.



Dương Thần lại nhét xâu mứt màu đỏ vào miệng người phụ nữ, cười rạng rỡ:



- Là một xâu mứt quả bọc đường.