Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 127 : Anh quên nói với em

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Lâm Nhược Khê rất không vui khi nghe thấy lời nói như vậy. Cái gì mà cô không thể khởi động được chứ? Còn hắn thì khởi động được? Ô tô chẳng lẽ còn phải phân biệt người khởi động là ai hay sao? Hay là hắn cảm thấy mình lợi hại hơn cô?



Người phụ nữ vốn tính khí kiêu ngạo từ nhỏ lập tức nổi giận, hừ lạnh một tiếng đáp:



- Chìa khoá đưa anh đó, xem anh khởi động thế nào.



Nói xong cô liền đưa chiếc chìa khoá của chiếc Bentley dúi vào tay Dương Thần.



Dương Thần rất tự nhiên nhận lấy. Dường như chiếc chìa khoá trên tay không thể hiện được giá trị của chiếc xe hào hoa tiền triệu nhân dân tệ này. Đó chỉ là một chiếc chìa khoá hết sức bình thường.



Sau khi mở cửa buồng lái, Dương Thần vào bên trong ấn cái nút phía trước khiến nắp trước chiếc ô tô nâng lên.



Lâm Nhược Khê nhìn thấy hành động này của Dương Thần thì liền thấy có chút khả nghi và kinh ngạc:



- Anh, anh định làm gì xe của em đấy?



Dương Thần trắng mắt liếc cô một cái. Người phụ nữ này xem ra cũng không thông minh lắm:



- Còn làm gì được nữa, xe bị hỏng thì đương nhiên phải kiểm tra để sửa rồi.



- Anh cũng hiểu về xe sao?



Tuy rằng Lâm Nhược Khê không tinh thông máy móc xe cộ lắm nhưng cũng biết rằng chiếc xe của mình thuộc đẳng cấp nào. Anh chàng này ngay cả xe cũng không có, dù là thế nào cô cũng không tin Dương Thần lại biết sửa cái loại xe Limousine này.



Dương Thần cũng không để ý tới cô, cúi người xuống nhìn phía bên trái động cơ của chiếc Bentley rồi lại xem xét, sau khi gảy gảy một chút mấy bộ phận xung quanh, nghĩ kỹ càng rồi nói:



- Có phải là động cơ của xe vừa mới khởi động thì bị chết máy ngay?



Lâm Nhược Khê nghĩ một chút, đúng là như vậy. Cô gật đầu.



- Có phải hôm nay em mới đổ xăng không?



Lâm Nhược Khê trong lòng có mấy phần thấy kỳ lạ. Hắn chưa từng khởi động ô tô, làm sao lại biết tình hình của ô tô được? Hơn nữa làm sao mà hắn biết sáng nay cô mới đổ xăng chứ?



- Anh, anh làm sao mà biết được chứ?


Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần quay đầu ra, lập tức sợ đến hô lớn lên.



Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê còn có một mặt không bình tĩnh như thế, hắn không khỏi khẽ cười một cái.



Lâm Nhược Khê cảm thấy thật mất mặt, nói thêm một cách giận dỗi:



- Em…em không phải là sợ, mà là sợ bị giữ bằng lái. Anh đi vượt quá tốc độ quá nhiều rồi!



Dương Thần sắc mặt có vài phần kỳ quái, thở dài, ngượng ngùng nói:



- Bảo bối Nhược Khê của anh, anh quên nói với em, thực ra anh không có bằng lái xe đâu. Vì thế nên không sợ bị thu bằng…



….



Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đau khổ nhắm mắt lại. Cô cảm thấy nhìn cái người đàn ông này một lần nữa thì chắc cô sẽ điên lên mất.



Năm, sáu phút trôi qua, Dương Thần cho dừng xe ở một bãi đậu xe ở đầu đường cao tốc số ba. Hai phút sau, chiếc xe Maserati màu xám bạc mới xuất hiện.



Người đàn ông trẻ tuổi cũng giữ chữ tín, thấy được sự chênh lệch về kỹ thuật lái xe và sự gan dạ không hề chạy trốn. Tuy trên mặt là sự buồn bực và khó chịu nhưng anh ta vẫn quay cửa kính xe xuống, nói:



- Tôi thua rồi, cho anh đá xe một cái.



Dương Thần cũng không khách khí, sau khi đi xuống xe, đi vòng quanh một vòng chiếc Maserati, cuối cùng chọn cách đá vào phần nắp trước của xe, chỗ đánh dấu cái kích tam giác.



Người đàn ông trẻ cũng không quan tâm, ngáp một cái cũng không quay ra nhìn, chẳng muốn đoán này đoán nọ. Chân người mà có thể đá được sắt thép hay sao?



- Ầm!



Một tiếng động vang lên, người đàn ông cảm giác như toàn bộ chiếc xe của mình như bị sụp xuống vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!



Nhìn về chỗ đầu xe bị Dương Thần đá lên, người đàn ông lập tức hối hận vô cùng.



Chiếc nắp xe đầy đặn mới tinh của chiếc Maserati kia đã bị lõm xuống thành một lỗ thủng lớn!



- Cái người này làm gì đấy? Anh có phải là băng chân không đấy?