Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1313 : Sống không bằng chết

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Nghe thấy Lâm Nhược Khê nhắc tới Ninh Quang Diệu, mặt rỗ không khỏi cười nói:



- Thủ tướng Ninh? Không phải tin đồn, Thủ tướng Ninh là cha ruột của cô sao? Cô Lâm làm sao lại cho rằng, Thủ tướng Ninh sẽ xuống tay với các người?



- Chẳng lẽ không đúng sao, nơi này là Yến Kinh, không có bối cảnh và quan hệ, đám các người dựa vào cái gì mà trà trộn vào.



Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại.



Mặt rỗ hừ lạnh,



- Nhiều lời vô ích, cái này chẳng liên quan tới chúng tôi. Một câu thôi, nói, hay là không nói.



- Anh hỏi tôi cũng vô dụng, tôi căn bản không biết công pháp chồng tôi tu luyện là cái gì.



Lâm Nhược Khê tuy không yên trong lòng nhưng vẫn nghĩ cách cố gắng kéo dài thời gian, mong đợi có người có thể tìm tới nơi này.



- Hừ, cô chắc đang chờ có người có thể tìm tới nơi này, đến giải cứu các người?



Mặt rỗ khinh thường nói:



- Nói thật cho cô biết, cho dù thực sự có người đến, chỉ cần không phải Dương Thần, bằng bản lĩnh của chúng tôi, chúng tôi cũng không sợ!



Lâm Nhược Khê cắn môi, hờ hững không nói.



Mặt rỗ sờ sờ mặt, thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói:



- Cô Lâm, chỉ sợ cô không rõ một chuyện. Cô trong khoảng thời gian dài có thể sống sót, không phải bởi vì cô là con gái riêng của nhân vật lớn, càng không phải bởi vì Chủ tịch của một công ty quốc tế.



- Cô có thể giữ mạng ngay dưới nhiều nhân vật lớn trong tay cầm thực quyền như vậy, chỉ là bởi vì cô gả cho một người đàn ông xung quanh không ai không sợ.



- Nhưng hiện tại, người đàn ông của cô đã không còn, thậm chí chết ở đâu cũng không rõ. Cô cho rằng, chúng tôi thật sự không dám động tới cô sao?



Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ hồng, nghiến lợi nói:



- Anh ấy tuyệt đối không xảy ra chuyện gì…



- Who care!? Ít nhất hiện tại hắn không ở đây!



Ánh mắt mặt rỗ lộ ra chút hung tàn và tham lam, sau khi liếc nhanh mấy lần dáng người duyên dáng của Lâm Nhược Khê, một bàn tay chậm rãi sờ hai má Lâm Nhược Khê.



- Người xấu không được chạm vào mẹ! Lam Lam đánh chết ông!



Lam Lam ở bên cạnh thấy thế, tức giận không ngừng hô to, nhưng lại bị một tay hung ác cầm mảnh vải rách nhét vào cái miệng nhỏ!



Lam Lam bị đóng kín huyệt vị, không thể động đậy, âm thanh ‘a… a…’ phát ra, gấp tới độ nước mắt rơi xuống!
Lâm Nhược Khê lập tức hô to, sợ chậm trễ một giây lát sẽ có người bóp cò súng.



Tay run rẩy, Lâm Nhược Khê lấy vòng tay xuống, đặt trên mặt đất.



Phượng hoàng lửa cũng biến mất trong nháy mắt, ánh sáng chói lọi màu xanh tiêu tan, giống như tất cả đều là mộng ảo.



Đám người mặt rỗ cười ha ha đi tới phía trước, một tay đẩy Lâm Nhược Khê lên ghế, dùng súng nhắm ngay trán Lâm Nhược Khê!



Lâm Nhược Khê biết bản thân không có tu vi Tiên Thiên trở lên, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa phản kháng sẽ chỉ có khả năng ngộ thương Lam Lam, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.



Mặt rỗ mở chốt an toàn, quay đầu nhìn Lam Lam nói:



- Tôi vừa rồi cuối cùng đã hiểu ra, nếu cô Lâm không nói, vậy tôi sao không đi hỏi cô bé … Con gái của Dương Thần, nhỏ như vậy đã có nội lực, chỉ sợ công pháp tu luyện còn cao thâm hơn cô Lâm… Bé mập, nói công phu cha cháu dạy cho cháu cho các chú đi!



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam tràn đầy hận ý,



- Người xấu, cha sẽ đến giết chết các người!



- Hắc… thật đúng là quá giống Dương Thần, nhỏ như vậy đã nảy sinh ác độc.



Mặt rỗ đưa tay nhéo mặt Lam Lam,



- Nói cho cháu biết, bé mập, nếu như cháu không nói, mẹ cháu sẽ phải chết ở đây.



Lam Lam nghe xong, nước mắt bắt đầu rơi xuống, mắt to nhìn về phía Lâm Nhược Khê, ngoài miệng thì ngập ngừng:



- Lam Lam không biết…



Lâm Nhược Khê tràn đầy đau lòng, lại vui mừng đứa nhỏ này còn nhớ rõ lời Dương Thần đã nói, đồng thời dùng sức lắc đầu, tỏ ý bảo Lam Lam tuyệt đối không được nói.



Lam Lam nhưng lại không kìm nổi, ‘Oa’ một tiếng khóc to,



- Các người là người xấu… Lam Lam không muốn mẹ chết… Oa!...



- Không được khóc! Khóc tiếp liền đánh chết mẹ cháu!!



Âm thanh hung ác của mặt rỗ rống lên, dọa Lam Lam sửng sốt.



Lam Lam nức nở, hô hấp cũng không dám dùng sức, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê cảm thấy bản thân giống như bị người dùng dao cắt vào, băm thành từng khối, lại nghiền cho dập nát!



Đứa nhỏ bất lực và bàng hoàng, ánh mắt lo lắng chờ đợi khiến cô còn khó chịu hơn so với đã chết!